Sợ tới mức lúc ấy nàng vội vàng chạy đi, từ đó về sau cũng không dám dừng chân ở trước cửa nhà Tô Mộc Lam nữa.
Và mấy ngày hôm trước thì nhà Tô Mộc Lam đã bị trộm đồ, bị ăn cắp mười cân gạo, còn nói là do con mèo của nàng ta phát hiện ra, nên đã đánh thức mọi người dậy.
Bây giờ, trên mặt của Trương Cốc Lai đều là vết thương như bị mèo cào….
Ánh mắt của Trương thị lập tức mở to, vươn tay lại đánh cho Trương Cốc Lai một cái.
"Tam tỷ, tỷ lại đánh ta làm gì?" Trương Cốc Lai bị đánh đau, uất ức hô một câu.
"Đệ đệ đệ, đệ đúng là một thằng khốn! Lúc trước đã nói đệ phải có ánh mắt một chút, đừng có cái gì bẩn thỉu thối tha cũng thấy mới lạ, nhưng đệ nghe vào tai trái lại ra tai phải, hoàn toàn không nghe vào trong đầu hả, đệ còn nhớ thương quả phụ kia phải không?" Trương thị quát.
Trương Cốc Lại bị nói trúng tâm tư, vì vậy trên mặt lập tức hơi hoảng loạn, nhưng ngoài miệng vẫn còn quanh co: "Nói cái gì vậy, ta lúc nào nhớ thương quả phụ người ta?"
"Còn nói không có, còn nói không có à, đệ nhìn lại mặt của đệ đi, có phải là bị con mèo nhà Tô Mộc Lam cào đúng không!" Trương thị nói: "Khó trách hai ngày nay không dám ra cửa, thì ra là bởi vì chuyện này."
"Lá gan của đệ cũng thật lớn, buổi tối dám nhảy tường vào trong sân nhà người ta, còn dám lấy gạo nhà người ta, sẽ không sợ Tô thị kia tàn nhẫn lên chặt bỏ móng vuốt của đệ sao?"
Tuy rằng Trương thị chán ghét Tô Mộc Lam, cũng xem thường nàng ta nhưng lúc trước bị Tô Mộc Lam đánh một lần, vẫn còn có chút sợ hãi trong lòng, cảm thấy Tô Mộc Lam là một phụ nhân hung hãn, chuyện gì cũng có thể làm ra.
"Gạo gì?" Trương Cốc Lai nghe mấy lời này liền choáng váng, lắc đầu như trống bỏi: "Ta không lấy gạo nhà nàng ta, tối hôm đó ta chỉ muốn vào nhà nàng ta xem một chút, kết quả là vừa đi vào đã bị con mèo nhà nàng ta cào liên tục, sợ tới mức ta vội vàng chạy đi, làm sao có thời gian lấy gạo nhà nàng ta nữa."
"Sao, Tô thị nói là ta lấy gạo nhà nàng ta sao?"
"Đúng vậy, nói là buổi tối có một tên trộm nhảy qua tường sân vào lấy đi mười cân gạo nhà nàng!" Trương thị vô cùng tức giận: "Đệ nói xem, Tô thị này đúng là biết nói dối, không có chuyện gì mà nói như thật, quả thật là tức chết ta rồi!"
"Ôi, đệ nói xem có khi nào Tô Mộc Lam đã nhìn thấy mặt đệ, biết đệ nhảy tường vào sân nhà nàng ta, sẽ không vì trong lòng ấm ức mà muốn cố ý lừa mười cân gạo của nhà chúng ta đấy chứ?" "Này…" Trương Cốc Lai có chút do dự.
Hắn thật sự không biết.
"Nhưng mà ngày đó ánh trăng rất sáng, ta có thể nhìn rõ ràng được cành cây ở trên cây, nếu thực sự nhìn thấy ta thì chắc hẳn là có thể thấy rõ mặt đấy."
"Vậy khẳng định là đúng rồi." Trương thị càng chắc chắn, sự tức giận trong lòng cũng bốc lên tới đỉnh đầu: "Tiện nhân này, nuôi con mèo lợi hại như vậy, chưa nói tới việc cào đệ, mà nàng ta còn muốn lừa gạo của đệ, thật sự rất đáng giận."
"Mọi người trong thôn còn tưởng nhà nàng ta có kẻ trộm vào thật, còn rất tội nghiệp nàng ta, ta nghe nói Phùng thị còn đặc biệt mang tặng nhà nàng ta một túi gạo, chắc chắn là ai cũng không thể tưởng tượng được tiện nhân này chỉ là đang bịa đặt."
Nếu nàng quay về nói chuyện với mọi người thì chắc chắn mọi người sẽ không tha cho nàng ta, Phùng thị khẳng định cũng cảm thấy bị lừa gạt, cũng sẽ không thân thiết với Tô thị nữa.
Nếu thực sự tới lúc đó thì sẽ có trò hay để nhìn rồi.
Vậy nàng cũng phải vui vẻ xem náo nhiệt, coi như là trút được sự ngột ngạt bị đè nén lúc trước.
Trương thị nghĩ như vậy, cũng không ở lâu tại nhà Trương Cốc Lai nữa, nhấc chân đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò Trương Cốc Lai tự dậy nấu cơm mà ăn.
"Tam tỷ, tỷ sốt ruột vội vàng đi đâu thế…." Trương Cốc Lai đuổi theo hỏi một câu.