Trương Cốc Lai không quay đầu lại, chỉ quay lưng nói chuyện với Trương thị, sau đó còn kéo chăn lên đầu, trùm kín cả người.
"Nói chuyện cho rõ ràng, đệ trùm chăn lên làm gì, có phải hay không bị cảm rồi, ta xem nào." Trương thị vươn tay muốn kéo chăn ra.
Trương Cốc Lai vội vàng ngăn cản.
Nhưng Trương Cốc Lai có dáng người thấp bé, cơ thể lại gầy gò, sức lực sao có thể bằng được Trương thị có thân hình cường tráng, chăn này vốn dĩ không giữ được bao lâu liền bị Trương thị túm ra, sau đó người cũng bị Trương thị kéo một chút.
Nhưng nàng kéo cũng không dùng sức, chỉ là Trương Cốc Lai vốn đang cố gắng lắc lắc thân thể, liều mạng túm chặt lấy chăn trên đầu, cuối cùng bị Trương thị kéo một cái như vậy nên cả người và chăn đều lăn xuống đất.
Từ trên giường ngã xuống mặt đất cứng rắn, Trương Cốc Lai đau đến nhe răng trợn mắt, trong lòng tức giận không chịu được, từ trên mặt đất bò dậy sau đó hét lên với Trương thị: "Tam tỷ, tỷ làm gì vậy, muốn ngã chết ta sao…"
Vừa nói chuyện vừa vươn tay xoa cái mông bị ngã tới mức gần như muốn vỡ thành tám mảnh.
"Chuyện này ta cũng không phải cố ý, ai biết được…." Ngươi chỉ bị kéo nhẹ mà đã như vậy.
Trương thị liên tục giải thích, những sau đó cũng đã nhìn thấy vài vết thương trên mặt của Trương Cốc Lai.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sao mặt lại bị thương thành như thế này?" Trương thị kêu lớn một tiếng, vội vàng kéo Trương Cốc Lai lại gần, để quan sát kĩ hơn một chút xem vết thương có nặng hay không.
"Không, không có gì…" Trương Cốc Lai vội vàng trốn.
"Còn nói không có gì, đều đã chảy máu kết vảy rồi kìa!" Trương thị cẩn thận nhìn kĩ một chút, thấy vết máu trên mặt vừa dài vừa sâu, đau lòng vô cùng: "Sao lại biến thành như vậy, sau này nếu để lại sẹo thì phải làm sao?"
Đúng thời điểm muốn làm mai nữa chứ, vốn dĩ Trương Cốc Lai có dáng người thấp bé, trong nhà lại không dư dả, bên trên cũng không còn phụ mẫu để giúp đỡ, người muốn làm mai cũng đã ít rồi, bây giờ nếu để lại sẹo thì sau này còn thành thân như thế nào được nữa.
Trương thị càng nghĩ càng tức giận, vội vàng dậm chân: "Sao đệ lại không quan tâm như vậy? Vết thương này cuối cùng là vì sao mà có, là ai đánh?"
"Không có, là ta bị cành cây quẹt vào." Trương Cốc Lai trả lời ấp úng, ánh mắt càng mơ hồ, không dám nhìn Trương thị.
"Cành cây mà có thể cắt thành như vậy sao? Đệ nghĩ là tỷ tỷ mù hay như thế nào?"
Trương thị đập hắn một cái, tức giận nói: "Cành cây mà quẹt vào thì sẽ chỉ có hai ba vết thương trên mặt, nhưng vết thương này là nhiều vết nhỏ, mà từng vết một lại đều đặn như vậy? Chắc chắn là đánh nhau với người khác mới có thể thành như vậy."
"Nói, đây là bị ai đánh, Tam tỷ chắc chắn sẽ đi nói chuyện cho rõ ràng, dám đánh ngươi tới mức như vậy, cũng không thể buông tha cho hắn dễ dàng được!"
"Thực sự không có việc gì cả, tam tỷ không cần quan tâm đến việc này." Trương Cốc Lai cũng có chút không kiên nhẫn: "Một chút việc nhỏ mà tam tỷ ồn ào như vậy là nhất định muốn để cho người khác biết ta bị đánh thành bộ dạng này sao?"
"Không nên sao, nếu không để cho mọi người đều biết việc đệ bị thương thì người đánh đệ chắc chắn sẽ không chịu trách nhiệm, hắn dám đánh đệ thành như vậy, vết thương còn sâu như thế, nói cái gì cũng phải khiến hắn bồi thường một khoản tiền mới đúng."
Trương thị càng nói càng tức giận, sau đó lại đau lòng nhìn lại vết thương trên mặt Trương Cốc Lai.
Chính là càng nhìn càng thấy có chút không thích hợp.
Khuôn mặt đầy vết cào nhỏ còn rỉ máu, vừa mảnh vừa dài, vẫn là hai ba vết song song với nhau, không giống như bị người khác cào mà càng giống như là bị….
Như là bị mèo cào vậy.
Mèo?
Trương thị lập tức sửng sốt.
Nói đến mèo thì nhà Tô Mộc Lam có một con mèo cả ngày đều ngồi xổm ở bờ tường nhà nàng ta, nhìn chằm chằm người vào cửa, có một lần nàng đi ngang qua nhà Tô Mộc Lam, trong lòng không thoải mái liền nhổ một ngụm nước bọt ở trước cửa nhà Tô Mộc Lam, thì con mèo kia liền nhe răng trợn mắt muốn nhào vào người nàng.