Công việc kinh doanh của Thuận Ý Trai đang ở thời kì xuống dốc, người bên ngoài cũng bàn tán sôi nổi, và có khi còn nói những điều khó nghe hơn bây giờ nhiều.
Có thể nói, trong hai năm này, Lục Văn Tình đã nghe được quá nhiều những câu nói như đâm vào tim, vì vậy những lời nói trước mắt này xem như đã nhẹ nhàng rồi.
Bây giờ điều nàng cần làm đó là nhanh chóng vực dậy cửa hàng.
Liên Kiều hiểu được tâm tư của Lục Văn Tình, nhưng cũng cảm thấy tiểu thư nhà mình ở độ tuổi còn trẻ mà phải gánh vác nhiều thứ như vậy thì thật sự rất vất vả, cũng đau lòng nàng nhưng không biết nên làm gì cả, chỉ có thể đổi nước trà lạnh lẽo trong tay Lục Văn Tình thành nước ấm, sau đó phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn điểm tâm mà Lục Văn Tình thích.
Phía bên này, hai đầu bếp nữ nhà Lục Văn Tình bắt đầu học cách chế biến thịt dê kho tộ từ Tô Mộc Lam.
Tuổi tác của hai đầu bếp nữ cũng tương đương nhau, một người họ Tiền, một người họ Lý, đều đã làm việc ở Lục gia từ nhỏ, lúc trước trượng phu của các nàng là chân sai vặt trong Lục gia, bây giờ cũng đã thành quản sự, mấy đứa nhỏ nhà các nàng cũng đều làm việc ở Lục gia, vì thế đối với đại phòng Lục gia đều tận tâm tận lực.
Tình tính hai người cũng ôn nhu hiền lành, lại được Lục Văn Tình dặn dò qua, vì vậy hết sức cung kính với Tô Mộc Lam, mặc dù bản thân các nàng cũng đã làm công việc nấu ăn trong nhiều năm, nhưng bây giờ vẫn khiêm tốn xin học hỏi.
Vốn đã có kỹ năng nấu nướng trong người, nên hai người học làm món ăn cũng không chậm, rất nhiều việc chỉ cần Tô Mộc Lam vừa nói thì đã có thể hiểu được, chỉ là ở phần nêm nếm gia vị và khống chế lửa thì vẫn còn chưa quen thuộc.
Đối với loại tình huống này thì Tô Mộc Lam đưa ra lời khuyên là --- Luyện tập!
Thực hành nhiều hơn, làm nhiều hơn nữa, khắc sâu trong đầu từng bước làm của món thịt dê kho tộ này, như thế mới có thể làm ra một món thịt dê kho tộ đầy đủ hương vị.
Vì vậy, đã nhiều ngày nay, hai đầu bếp nữ gần như là mỗi ngày đều luyện tập với Tô Mộc Lam, còn thịt dê sử dụng cho việc thực hành thì đều là nhà họ Lục mang tới.
Dù sao tập luyện nấu ăn là tốn nguyên liệu nhất, bên Tô Mộc Lam đã cung cấp mấy loại gia vị thì hiển nhiên Lục gia cũng sẽ mang nguyên liệu nấu ăn tới.
Đều là thịt dê ngon nhất, thịt mới mẻ, non mềm, mặc dù chưa làm ra được hương vị khiến Tô Mộc Lam cảm thấy hài lòng nhưng so với các món ăn bình thường thì cũng được coi là xuất sắc rồi.
Còn món ăn thịt dê đã hoàn thành thì theo ý của Lục Văn Tình sẽ để lại tất cả cho nhà Tô Mộc Lam.
Để lại nhà ăn cũng được, tặng hàng xóm láng giềng cũng tốt, coi như là đền bù một chút việc mấy ngày nay hai đầu bếp nữ đã đến quấy rầy.
Chỉ là cứ như vậy thì nhà Tô Mộc Lam ngày ngày đều phải ăn thịt dê kho tộ, có thể nói là bữa trước ăn, bữa sau cũng ăn, ăn nhiều tới mức sắc mặt của bốn đứa nhỏ đều thật sự khổ sở.
Tô Mộc Lam thấy vậy, liền mang thịt dê kho tộ này tặng mọi người xung quanh một ít.
Nhà Phùng thị, nhà Bạch Khang Nguyên, còn có mấy nhà quan hệ gần gũi mà ngày thường hay qua lại, còn cả mấy nhà lúc trước đã tận tâm hỗ trợ sửa tường nhà.
Thịt dê vốn dĩ đắt hơn thịt lợn rất nhiều, Tô Mộc Lam mang tặng chính là thịt dê kho tộ, hơn nữa còn đưa một nồi nhỏ, số lượng đủ cho cả nhà ăn.
Vì vậy những người được tặng thịt dê kho tộ đều nói lời cảm ơn, thậm chí còn có nhà tìm xem có đồ gì có thể đưa sang cho Tô Mộc Lam để đáp lễ hay không.
Dù sao cũng không thể ăn không trả tiền thịt dê củba người ta được.
Tô Mộc Lam cũng liên tục từ chối, cười nói: "Hàng xóm láng giềng với nhau, cùng đừng quá khách khí, nhà của ta vài ngày nữa còn muốn xây thêm hai gian phòng ở, đến lúc đó ta còn phải làm phiền mọi người nữa đấy."
Tuy rằng trong nhà là gian nhà lớn có mái ngói, ở thời đại này cũng coi như là rộng rãi rồi, nhưng mà bọn trẻ đang dần lớn lên, Tô Mộc Lam cảm thấy trẻ em vẫn nên có chút không gian riêng tư thì tốt hơn.