"Quản hắn là người thôn ta hay người ngoài thôn chứ, bắt được sẽ không để hắn dễ sống đâu!"
"Cũng không được, nếu như là thôn ta thì phải đánh tàn nhẫn hơn một chút, đồ thôn mình mà cũng trộm, lòng dạ đã đen tối thế nào rồi?"
"..."
Bạch Khang Nguyên cũng không cắt ngang, chỉ còn chờ cấp dưới bàn xong chuyện về tên trộm này, phát tiết xong lửa giận trong lòng, lúc này mới cất cao giọng nói: "Bây giờ là thời kì dễ đói kém, có vài người nổi lên ý đồ xấu, chúng ta cũng đừng quản là thôn mình hay là ngoài thôn, hai ngày nay ánh mắt của mọi người cũng được đánh bóng hơn một chút rồi, xem thử dáng vẻ ai khả nghi, trong làng chúng ta đã có người bị trộm lương thực rồi, cũng không thể cứ để như vậy được."
"Có ai thấy ai kì lạ không, nếu tìm được thì nói một câu, nếu như thật sự có thể tìm được tên trộm này, đến lúc đó sẽ ban thưởng cho người này giấy khen và mười cân gạo thật lớn, nếu như có thể bắt được tên trộm này lại khen thưởng thêm hai mươi cân nữa!"
"Ngoài ra, vì sự yên ổn của thôn chúng ta, cũng phòng ngừa có vài tên trộm gieo hoạ cho thôn chúng ta, từ ngày hôm nay, dựa theo quy củ của lúc trước, mỗi nhà cử ra một người đàn ông, mỗi đêm hai nhà đi về tuần tra trong thôn, tránh cho có người cảm thấy dưới đĩa đèn tối, lại chạy trở về nhà khác trộm, cũng tránh cho lá gan của tên trộm này càng lúc càng lớn, sẽ trộm càng ngày càng nhiều hơn."
Lời này của Bạch Khang Nguyên vừa nói ra, các thôn dân cũng đều lên tiếng đồng ý.
Dù sao cũng là trộm, trộm đồ đấy, mình không bỏ sức lực ra quay đầu lại đến nhà mình bị trộm, vậy thì không đáng.
Dù sao chuyện hai nhà một đêm này, cứ sắp xếp thay phiên nhau như thế, mỗi tháng một nhà cũng chỉ cần làm một lần, không lao lực.
Bạch Khang Nguyên thấy thế, cũng cảm thấy vui mừng vì thôn dân có thể hiểu cho nhau, hắn nói tiếp: "Nếu mọi người đều đồng ý, vậy tối nay lập tức bắt đầu, cứ theo quy củ, bắt đầu từ đầu đông của thôn, đến lúc đó đến tìm ta nhận đèn lồng đêm, ban đêm thì nghỉ chân ở tại từ đường, nửa canh giờ đi tuần một chuyến."
"Còn có chuyện này, chính là trong thôn chúng ta, có nhà Bạch Thạch Đường không có đàn ông, Bạch Mễ Đậu vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không thể trọng dụng được, lúc đến phiên nhà nàng, ta thay nhà nàng đi là được."
Chuyện tuần tra này là chuyện quanh năm suốt tháng đấy, nếu trôi qua xa xa một hai lần mọi người cũng không nói gì, thời gian dài, cho dù ngoài mặt mọi người không nói gì nhưng ít nhiều gì trong đầu cũng nói thầm hai câu.
Để sòng phẳng, Bạch Khang Nguyên tự mình vất vả một chút, đưa chuyện này lên đầu mình, hắn là lý chính, giúp đỡ thôn dân phía dưới cũng là chuyện đương nhiên, người bên ngoài cũng chẳng thể nói được gì.
Người bên ngoài thấy Bạch Khang Nguyên nói như vậy, đương nhiên đều đồng ý mà không có dị nghị gì.
Sự tình được nói ổn thoả rồi, Bạch Khang Nguyên liền bảo mọi người đều giải tán đi, tự mình lại chắp tay ra phía sau đi vào nhà, vừa nhìn vẻ mặt lúc này của tất cả mọi người trong thôn.
Nhìn hồi lâu đều cảm thấy tất cả bình thường, không có bất kì người nào có hành động khả nghi.
Bạch Khang Nguyên phỏng đoán, có lẽ tên trộm này là người ngoài thôn.
Đương nhiên, hắn cũng nguyện ý tin tưởng là người bên ngoài thôn.
Vào trong nhà, thấy Trịnh Thị đang ở đấy dọn dẹp đồ.
"Nàng thế này là muốn làm gì?" Bạch Khang Nguyên có hơi kinh ngạc.
Trịnh Thị không hề trả lời ngay mà lại hỏi ngược một câu: "Đương gia, chàng có cảm thấy tên trộm này có hơi kì lạ hay không?"
"Kì lạ?" Bạch Khang Nguyên gãi đầu một cái: "Cũng không tính là kì lạ đâu, tuy nói năm trước nhiều trộm là vì ăn tết, nhưng đây cũng không phải là cái nghề tốt lành gì, nếu không phải bất đắc dĩ lắm thì cũng sẽ không đi đến con đường méo mó này đây, cũng chính vì bây giờ đang thời kì đói kém, có vài người sinh ra ý xấu mà thôi."
"Không phải nói tên trộm này kì lạ, ta nói vì sao tên trộm này nhiều nhà ở thôn Bạch Gia như thế, hết lần này tới lần khác lại cứ đến trộm nhà Bạch Thạch Đường?"