Nếu là người trong thôn thì chính thôn họ đã mọc ra một tên trộm, nếu là người ngoài thôn thì quá lấn lướt thôn Bạch Gia của bọn họ.
Bạch Khang Nguyên nói, "Vợ Thạch Đường à, chuyện này ta đã biết, ta sẽ tra xét kỹ càng, chuyện này không phải là việc nhỏ, nếu có thể tìm ra tên trộm này, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà cháu."
"Làm phiền Lý chính thúc." Tô Mộc Lam liên tục gật đầu, "Nhà cháu chỉ có cô nhi và quả phụ, ngày thường dù gì cũng nhờ Lý chính thúc cùng mọi người trông chừng mới không xảy nhiễu loạn gì.
Bây giờ lại xuất hiện chuyện này, làm phiền Lý chính thúc nhọc lòng nhiều hơn."
"Yên tâm, đây là chuyện của thôn Bạch Gia chúng ta, ta nhất định sẽ tra kỹ." Bạch Khang Nguyên đồng ý rất dứt khoát.
Thấy thế, Tô Mộc Lam cũng không ngồi lâu nữa, nàng đứng lên, "Vậy thì vất vả Lý chính thúc, cháu phải nhanh chạy về nhà dọn dẹp đồ vật một chút, bên trong nhà bếp lung tung rối loạn, còn phải mua một ít lương thực về, nếu không trong nhà sẽ trở nên nghèo rớt mồng tơi."
"Được rồi, cháu nhanh đi làm đi." Bạch Khang Nguyên tiễn Tô Mộc Lam ra cửa
Sau khi trở về ông xoay hai vòng ở trong sân, lại phỉ nhổ xuống mặt đất mắng "Tên trộm chó má ở đâu ra, lá gan cũng lớn thật, để ta bắt được, ta sẽ đánh gãy tay hắn!"
Đối với tội ăn cắp, luật pháp ở đương triều có hình phạt rất nặng, sau khi bẩm báo nha huyện, không chỉ phải bồi thường gấp đôi đồ lấy trộm, ít nhất phải chịu một trận bản tử, nếu trộm đồ quý giá thì có thể còn bị ngồi tù.
Nếu không bẩm báo nha môn, Lí chính các thôn cũng có thể tự thi hành hình phạt, chỉ cần có chứng cứ xác thực là có thể đánh một trận dưới sự chứng kiến của mọi người.
Đây chỉ là việc bình thường.
Bạch Khang Nguyên ngẫm nghĩ một lát, rồi nói "Trong khoảng thời gian này công việc ở ngoài đồng không nhiều lắm, thoạt nhìn đêm nay phải tiến hành tuần tra, quy định cũ truyền lại đúng là không thể để thất truyền."
Trước kia vì phòng ngừa ban đêm xảy ra hoả hoạn, cũng vì bảo đảm trong thôn yên ổn, mỗi đêm trong thôn sẽ phân công hai thanh niên trai tráng, phối hợp tuần tra ở trong thôn, chẳng qua trước đó vẫn luôn thái bình không có việc gì, Bạch Khang Nguyên cũng cảm thấy hơi bắt bẻ, cho nên quy định này liền bị bỏ xó.
Hiện tại xem ra, vẫn phải khôi phục cho ổn thỏa.
"Ừ, vẫn phải làm tốt theo quy định." Trịnh thị cũng gật đầu, "Vừa vặn thừa dịp nhà Bạch Thạch Đường bị mất gạo thì nói với mọi người một câu, có lẽ mọi người cũng đồng ý."
Nếu là bình thường không có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên lại đưa ra quy định đã bỏ xó này lên, người dân trong thôn e là sẽ oán trách bọn họ nhiều chuyện, gây ra phiền phức.
Nhưng bây giờ xuất hiện chuyện này, mọi người cũng sợ kẻ trộm tìm tới nhà mình, chắc chắn sẽ không có ai phản đối.
"Ừ, ta đi gõ chiêng ngay vậy."
Bạch Khang Nguyên nhấc chân ra cửa, đi về phía từ đường.
Tiếng chiêng vang vọng liên hồi.
Đây là có chuyện quan trọng mới xảy ra, các hộ gia đình nghe thấy tiếng chiêng như thế, mặc dù đang bận rộn cũng buông việc trong tay xuống, đi tới từ đường nghe xem Bạch Khang Nguyên muốn nói chuyện gì.
Bạch Khang Nguyên thấy người đã tới khá đông đủ, liền nói đến chuyện tối hôm qua nhà Tô Mộc Lam bị kẻ trộm lẻn vào nhà, lấy mất mười cân gạo.
Lới nói vừa thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to mắt, sau đó nghị luận sôi nổi.
"Tên trộm này quá lớn mật, dám tới thôn Bạch Gia chúng ta trộm, bắt được phải hỏi tay nào ăn trộm để đánh gãy cái tay ấy của hắn mới được!"
"Đúng thế, không trừng trị một phen thì không biết thôn Bạch Gia chúng ta lợi hại!"
"Cũng đừng nói trước sớm như vậy, ngộ nhỡ là giặc trong thôn thì sao? Người của nhà Bạch Thạch Đường cũng không thấy rõ hình dạng của tên kia, cũng không biết có phải người ngoài thôn hay không."