Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 358: Sợ đến chết mất




Hiển nhiên là kẻ trộm đã bị nó đuổi đi, lúc này tới đây tranh công.

Lúc này Tô Mộc Lam mới yên lòng, bảo đám người Bạch Thủy Liễu thắp hết đèn dầu và nến lên, sau đó mới mở cửa chính, châm lửa chiếu sáng khắp sân, nhà bếp … Tất cả các nơi đều châm đèn dầu sáng lên.

Trong sân, nhất nhất sáng rực như ban ngày.

Có ánh sáng khiến lòng người ta cũng yên tâm hơn, cũng can đảm hơn.

Tô Mộc Lam dẫ bốn đứa bé đến đầu sân, xem xét một lượt nhà ở, góc sân, xác định không nhìn thấy nửa bóng dáng người nào mới nhẹ nhàng thở phào.

Vì để yên tâm hơn, Tô Mộc Lam lại xác đèn lồng ra, trèo lên trên đầu tường, nhìn ra bên ngoài, thấy cửa cổng không có bóng người, trong nhà cũng không mất đi thứ gì, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

"Có lẽ người đã chạy rồi." Tô Mộc Lam nhìn dấu chân để lại trên bức tường sân, nói, "Theo dấu vết này thì có khi là trèo lên cây bên ngoài rồi nhảy lên tường sân, sau đó lại nhảy vào sân."

Trước nhà Tô Mộc Lam, đằng trước bức tường sân kia có một cây ngô đồng lớn.

Tô Mộc Lam dựa theo ấn tượng trong trí nhớ của nguyên chủ, cây này trước đó vốn là một cây non, bởi vì nhỏ nên người trong nhà không ai để ý đến, cây ngô đồng lớn nhanh, chỉ một hai năm đã trưởng thành.

Cây ngô đồng cho bóng mát, giữa mùa hè có thể che rợp cho sân không bị nắng phơi, vì vậy cây này được giữ lại.

Khi Tô Mộc Lam ở thời hiện đại, lúc còn bé lớn lên ở nông thôn, trong thôn sau khi tu sửa phòng ốc luôn kiêng kị trước cửa và sau nhà có cây.

Lúc ấy Tô Mộc Lam chỉ nghĩ những người lớn tuổi mê tín quá mức, sau mới biết, cũng không phải mê tín, mà là lo lắng sẽ có trộm theo cây lẻn vào nhà.

Hiện tại xem ra, kinh nghiệm truyền từ đời này sang đời khác vẫn có chỗ đáng khen.

"Phải nhanh chóng chặt cây này đi thôi." Tô Mộc Lam nói.

"Hôm nay mà là có Đại Hoàng." Bạch Thủy Liễu cũng là nhẹ nhàng thở phào, bế Đại Hoàng ở bên chân lên, vuốt ve lông mèo trơn bóng mượt mà, nói tiếp "Bằng không đúng là bây giờ không biết nên làm thế nào."

"Đúng vậy, đúng là sợ đến chết mất." Bạch Lập Hạ cũng vỗ ngực, nghĩ mà sợ hãi.

"Người ta nói không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nghĩ đến.

Lần này tên trộm không lấy được cái gì mà chạy mất, liệu có đến tiếp lần nữa hay không?" Bạch Trúc Diệp lo lắng hỏi.

"Chắc là không đâu, qua hai canh gì nữa thì trời sẽ sáng, chúng ta lại tỉnh ngủ, chắc chắn sẽ không ngủ nữa, đến lúc đó kêu lên vài tiếng, chưa chắc hắn đã chạy thoát."

Tô Mộc Lam nói, "Ta thấy động tĩnh này có lẽ chỉ có một người mà thôi, hắn sẽ không có lá gan dám trở lại như vậy."

"Ta thấy ngày mai vẫn phải nói một tiếng ví ông Lý Chính một tiếng, trong thôn có trộm để mọi người lưu ý cẩn thận đề phòng." Bạch Thủy Liễu đề nghị.

"Vâng." Bạch Lập Hạ cũng nói phụ họa theo, "Chẳng cần biết kẻ trộm này ở trong thôn chúng ta hay là trộm ở bên ngoài thôn, chúng ta làm ầm ĩ chuyện này lên để mọi người biết, trong lòng cân nhắc rõ ràng."

Vì là nơi đầu sóng ngọn gió nên không ai dám có suy nghĩ làm chuyện xấu nữa.

Tô Mộc Lam nhíu mày suy nghĩ một thời gian, sau đó mới mở miệng, "Ngày mai ta đi tới nhà Lý Chính thúc một chuyến, nói chuyện nhà chúng ta đêm nay gặp trộm trộm mất mười cân gạo trong lu nhà chúng đi, khi các con đi ra ngoài cũng nói với người khác như vậy nhé."

Hơn nửa đêm nhảy vào trong sân, lặng lẽ không một tiếng động, nếu là kẻ trộm đồ vật dễ nói chuyện, nhưng nếu là kẻ có tâm tư bất chính thì…

Nàng là một quả phụ, rất dễ bị người ta bôi nhọ danh tiếng.

Mặc dù đối phương là kẻ trộm, muốn trộm đồ vật chưa thành công, nhưng có những người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà thêm mắm thêm muối, đồn đại rằng muốn vụng trộm người nhưng chưa thành công.