"Đa tạ Tô tẩu tử đã thông cảm." Lục Văn Tình thấy Tô Mộc Lam thông tình đạt lý, nên hảo cảm trong lòng cũng tăng gấp bội, liền nói: "Ngoài ra, thịt dê kho tộ này có hương vị rất ngon, ta muốn mang về một ít cho đại ca của mình nếm thử, cũng tiện thể nhờ đại ca giúp quyết định việc này, không biết Tô tẩu tử có đồng ý hay không?"
"Tất nhiên là được."
Tô Mộc Lam gật đầu đồng ý, sau đó tìm một cái nồi đất sạch sẽ để múc thịt dê vào sau đó cũng múc thêm một ít nước canh.
Khi múc nước canh phải lọc qua rây, đảm bảo trong nước canh không có bất gì cặn gia vị nào để người ngoài không thể từ đó mà suy đoán ra công thức, sau đó mới đóng gói tất cả đưa cho Lục Văn Tình.
"Đa tạ Tô tẩu tử." Lục Văn Tình thấy Tô Mộc Lam làm người hào phóng thẳng thắn, nhưng làm việc cũng rất cẩn thận chu đáo, nên càng thêm kính trọng nàng, sau đó bảo Liên Kiều từ trong xe ngựa lấy mấy cái hộp ra.
"Tô tẩu tử, ta cũng thật sự không có đồ gì có thể lấy ra để tặng cho tẩu tử, chỉ có bánh ngọt củ sen hoa quế và bánh xốp hoa sen là do gia phụ chỉ dạy, hương vị thì miễn cưỡng coi như ăn được, hơn nữa cũng là do bản thân ta tự làm, mong Tô tẩu tử đừng ghét bỏ."
"Lục chưởng quầy quá khách khí rồi, ta liền mặt dày nhận lấy vậy."
Đối phương đã tiếp nhận thịt dê kho tộ, nhưng trong tình huống còn chưa bàn xong việc làm ăn thì tất nhiên không tiện lấy không, những điểm tâm này coi như là quà đáp lễ, vì thế nên Tô Mộc Lam cũng không từ chối.
Sau khi hai người hẹn năm ngày sau sẽ gặp lại để bàn chuyện buôn bán thịt dê kho tộ, thì Lục Văn Tình liền xin phép rời đi trước.
Xe ngựa thuận đường nên Ngô Trác Viễn cũng đi nhờ xe về trên trấn để xử lý việc làm ăn của Ngô Ký.
Còn Tô Mộc Lam thì dọn dẹp một chút, nồi thịt dê kho tộ này thì để lại buổi trưa cùng bọn nhỏ ăn cơm.
Bây giờ mới bắt đầu vào mùa xuân, công việc trong ruộng còn chưa bận rộn, bên học đường gia tộc cũng chưa tan học sớm như vậy nên Tô Mộc Lam liền nhân dịp này bận rộn một số việc khác.
Ở cách vách, Lưu thị ở nhà đang nhặt rau dại mà Đại Hổ và Nhị Hổ đã đào từ trong ruộng về, sau đó rửa sạch rồi chuẩn bị làm món ăn phụ ăn cùng mì vào bữa cơm trưa.
Đang làm việc thì Bạch Hữu Quang từ bên ngoài trở về, đi theo bên cạnh là Đại Hổ và Nhị Hổ.
"Tan học rồi?" Lưu thị cười nói: "Nhanh đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm trưa."
"Vâng." Đại Hổ và Nhị Hổ uể oải trả lời, đi đến thùng múc nước rửa tay.
Bạch Hữu Quang ở bên cạnh vừa mài xẻng vừa nói: "Buổi chiều phải đi làm việc ở ruộng đất bên phía đông, ba người chúng ta chắc làm khoảng một buổi chiều thì sẽ xới hết mảnh ruộng bên đó."
Cánh đồng lúa mì ở phía đông, khi trồng đều trồng theo kiểu một đoạn trồng lúa mì, một đoạn đất sẽ để trống ra, cứ trồng như vậy cho tới khi đầu mùa xuân sẽ gieo hạt giống bông, như vậy cũng không chậm trễ việc thu hoạch một nửa ruộng lúa mì.
Chính là nếu trồng như vậy thì thật sự khiến độ phì nhiêu của đất bị bào mòn, cho nên cần phải đi xới đất, sau đó rắc một ít tro bếp làm phân bón, lại xới thêm một lần nữa thì đất này mới coi như là ổn để trồng trọt tiếp.
Lưu thị nghe lời này có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Đại Hổ và Nhị Hổ buổi chiều còn phải đi học đường gia tộc đọc sách mà?
Sao còn để hai đứa đi xới đất được?"
Thấy ba tỷ muội Bạch Thủy Liễu và rất nhiều cô nương trong thôn đều đi học đường gia tộc đọc sách, Lưu thị cảm thấy hai đứa nhỏ trong nhà cũng nên nhân lúc tuổi còn nhỏ, phải đi đọc sách biết chữ, sau này sẽ kiếm sống dễ dàng hơn.
Cho nên đã thương lượng với Bạch Hữu Quang, đưa Đại Hổ và Nhị Hổ đi học đường gia tộc.
Tính số ngày thì nay mới là ngày thứ ba.
"Nương, phụ thân vừa rồi đi đón chúng ta tan học ở học đường, nói là sau này không cho hai chúng ta đi học ở học đường gia tộc nữa, cũng đã nói với tiên sinh rồi." Bạch Đại Hổ nói.