Đã muốn thương lượng kỹ càng, suy ra mặt hợp tác là có khả thi, Ngô chưởng quầy cùng Tô tẩu tử mà hắn nhắc đến có lẽ rất có ý đồ với việc hợp tác cùng Thuận Ý Trai.
Lục Văn Tình nghe vậy, lập tức vui mừng ra mặt, "Đương nhiên là được, chúng ta bây giờ đi sao?"
"Đúng, lúc này Tô tẩu tử cũng đang chờ ở nhà." Ngô Trác Viễn cười nói.
Lục Văn Tình cưỡi xe ngựa tới, nếu muốn cùng đi thì không thể nào lại thuê một cái xe khác, có điều Lục Văn Tình là cô nương, Ngô Trác Viễn đương nhiên không thể vào trong xe ngồi được, cho nên hắn đành phải ngồi ở trước xe ngựa cùng với người đánh xe.
Vừa thuận tiện dẫn đường, cũng coi như tuân thủ phép tắc.
Xe ngựa được Ngô Trác Viễn dẫn đường đi một mạch về phía thôn Bạch gia, ngừng lại ở trước cửa nhà Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài liền đi ra cửa.
"Tô tẩu tử." Ngô Trác Viễn cười giới thiệu, "Vị này chính là Lục chưởng quầy."
"Lục chưởng quầy, vị này chính là ta Tô tẩu tử hợp tác làm thức ăn cùng cửa hàng Ngô Ký mà ta đã nhắc đến trước đó."
"Chào Lục chưởng quầy."
"Chào Tô tẩu tử."
Hai người chào hỏi lẫn nhau, hơn nữa tiện thể đánh giá đối phương một phen.
Lục Văn Tình có dung mạo xinh đẹp, cử chỉ đoan trang hào phóng, tuy nhìn tuổi tác không lớn, nhưng rất có dáng vẻ của chưởng quầy, nghiễm nhiên cũng có cảm giác là tiểu thư khuê các.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Mộc Lam khi nhìn thấy Lục Văn Tình.
Mà khi Lục Văn Tình nhìn thấy Tô Mộc Lam, trong lòng liền thổn thức.
Vừa rồi ở trên đường, nàng hàn huyên với Ngô Trác Viễn trong chốc lát về chuyện có liên quan đến cửa hàng Ngô Ký cùng vị Tô tẩu tử này, nghe thấy trong lời nói của Ngô Trác Viễn tràn đầy khâm phục đối với tay nghề tinh xảo, làm việc chu đáo, ánh mắt độc đáo của vị Tô tẩu tử này.
Vả lại nàng thấy Ngô Trác Viễn tuổi tác không nhỏ, Lục Văn Tình liền nghĩ, vị Tô tẩu tử mà hắn nhắc tới nhất định là người đã lớn tuổi.
Không ngờ rằng Tô Mộc Lam ở trước mắt thoạt nhìn lại rất trẻ tuổi, xem bộ dáng, ước chừng chỉ cùng tuổi với đại ca của nàng mà thôi, nhưng toàn thân Tô Mộc Lam lại sạch sẽ gọn gàng, dung mạo cũng tú lệ và dịu dàng giống như tỷ tỷ ở nhà bên, tiếp đó lại mang theo khí thế lạ lùng khó tả.
Tóm lại, chỉ cần nhìn một cái, Lục Văn Tình liền cảm thấy người ở trước mắt này quyết không phải là một phụ nữ nhà nông tầm thường.
Ngẫm lại những thức ăn đặc biệt của cửa hàng Ngô Ký, cùng với việc kinh doanh phát đạt của cửa hàng Ngô Ký, Lục Văn Tình cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
Hai người ngắn ngủi đánh giá lẫn nhau, ai nấy đều thu hồi ánh mắt, áp xuống suy nghĩ trong lòng.
"Mau tiến vào nói chuyện đi."
Tô Mộc Lam mời Ngô Trác Viễn và Lục Văn Tình vào trong sân ngồi xuống, bưng nước trà lại nói "Nhà ta phơi hoa đào, ta uống thấy hương vị không tồi, Lục chưởng quầy cũng nếm thử xem."
Lúc này đúng là mùa hoa đào nở rộ, hoa đào phơi khô thì có thể dùng nước sôi để hãm thành nước uống.
Cả chén nước sẽ tràn đầy hương hoa đào, chẳng qua khi uống trà hoa đào sẽ có mùi vị hơi đắng, rất nhiều người không thích pha loại trà này để uống.
Lục Văn Tình thử nếm một ngụm, trong nước trà này đầy ắp hương hoa đào, tuy cũng mang theo một ít vị đắng, nhưng mùi vị rất thanh mát, hơn nữa không biết bên trong này có bỏ thêm đường phèn và cái gì đó nên khi uống xong lại có dư vị ngọt lành, xen lẫn một chút cay đắng, ngược lại có vẻ mang mùi vị khác biệt.
"Trà này uống rất ngon, tay nghề của Tô tẩu tử thật tinh xảo."
Lục Văn Tình cười buông chén trà, "Ở trước mặt Tô tẩu tử, ta cứ việc nói thẳng, cửa hàng Thuận Ý Trai trong nhà muốn hợp tác với cửa hàng Ngô Ký bên này, có lẽ lúc trước Ngô chưởng quầy hẳn đã nhắc đến việc này với Tô tẩu tử.
Ta muốn hỏi Tô tẩu tử một chút, chuyện này tẩu suy nghĩ thế nào, có bằng lòng hợp tác cùng Thuận Ý Trai của ta hay không?"
"Lục chưởng quầy tính tình ngay thẳng, ta cũng không quanh co lòng vòng ở đây nữa.
Việc này ta đã cẩn thận thương nghị với vợ chồng Ngô chưởng quầy rồi, cũng thương thảo kỹ càng một chút ưu và nhược điểm trong đó…"