"Haiz, nói cái này…" Phùng thị lại bỏ một miếng thịt dê vào trong miệng rồi nói tiếp, "Sau khi ta sinh Vĩnh Hòa bị xuất huyết nhiều, suýt nữa bỏ mạng, cũng may lúc ấy Kim Bắc không yên tâm, ngoài việc nhờ bà đỡ còn mời đại phu ở bên cạnh kịp thời trị liệu, lúc đó mới bảo vệ được tính mạng."
"Có điều vì chuyện này nên cũng để lại di chứng, không trị được hết, lại không thể sinh đứa bé được nữa, đến bây giờ cũng chỉ có một mình Vĩnh Hòa, Vĩnh Hòa là đứa bé hiểu chuyện, chưa bao giờ nhắc đến việc muốn có em trai, em gái.
Nhưng trong lòng ta biết, nó rất hâm một những người khác có anh em, chị em."
"Bây giờ có Mễ Đậu, Vĩnh Hòa cũng coi Mễ Đậu như một đứa em trai.
Ta thấy Vĩnh Hòa cũng rất vui vẻ, ước gì có thể dốc hết ruột gan cho Mễ Đậu, cho nên những việc nhỏ này ngươi cũng đừng để ở trong lòng."
"Haiz, vừa rồi ngươi nói đây là chuyện thứ nhất, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đưa thịt dê này tới, thứ hai là vì cái gì?"
"Thịt dê này là đồ ăn ta mới làm, tới tìm tẩu để tẩu thử hương vị xem có thể dùng nó để hành nghề được hay không." Tô Mộc Lam cười nói.
"Có thể hành nghề được, tuyệt đối có thể hành nghề được."
Phùng thị nuốt miếng thịt dê trong miệng xuống, lúc này khi nói chuyện mới trở nên rõ ràng một chút "Như ta đã nói, ngươi hầm món thịt dê này, đừng nói là hành nghề chiêu đãi người, kể cả mang vào trong quán rượu, quán ăn bán, cũng tuyệt đối có thể đoạt nghề củba người ta."
Phùng thị là người ham ăn, đã từng được ăn rất nhiều thức ăn, cho nên khẩu vị cũng hơi bắt bẻ hơn người khác.
Bây giờ Phùng thị có thể nói ra những lời như vậy, Tô Mộc Lam cảm thấy có lẽ là thật chứ không giả.
"Thế thì trong lòng ta cũng có thể cân nhắc được rồi." Tô Mộc Lam cười tủm tỉm gật gật đầu.
Đến buổi chiều, Tô Mộc Lam đi tới cửa hàng Ngô Ký, cũng mang theo một ít thịt dê kho tộ tới Ngô Ký, mời vợ chồng Ngô Trác Viễn nếm thử, cả hai vợ chồng cũng hồi đáp lại giống Phùng thị.
Sau khi thử một vòng đồ ăn, trong lòng Tô Mộc Lam cũng coi như có cơ sở.
Bản thân nàng lại cẩn thận nếm đi nếm lại nước canh hầm của món thịt dê kho tộ, điều chỉnh liều lượng của nồi thịt hầm kia, nếm thử cho đến khi chính mình thấy vừa lòng mới ngừng lại.
Mặt trời nhô cao, Lục Văn Tình sửa soạn một lượt, chuẩn bị ra cửa.
Liên Kiều hơi bất an, nghĩ nghĩ một lát rồi nói, "Tiểu thư, có muốn nô tì đi trước hay không?"
Nếu Ngô Ký cố ý đùn đẩy, nếu nàng đi thì Lục Văn Tình cũng sẽ không chật vật khó xử như vậy.
Trong nhà mấy năm nay trải qua rất nhiều biến cố, Lục Văn Tình đã thừa nhận quá nhiều, Liên Kiều tận mắt nhìn thấy, thật sự không nỡ để nàng lại chịu đả kích một lần nữa.
Cứ hy vọng hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ nhận lại toàn là thất vọng.
Lục Văn Tình hiểu rõ ý tứ của Liên Kiều, duỗi tay vỗ vỗ bả vai của nàng, cười nói "Không sao, lần này cũng không tệ lắm, hơn nữa nếu Ngô chưởng quầy có ý định hợp tác, nếu ta không tự mình đi, ngược lại có vẻ hơi sơ suất, cơ hội tới tay lại vuột mất, đến lúc đó ngược lại sẽ hối tiếc cũng không kịp."
Đã tới nông nỗi này rồi thì không thể mất đi bất kì tia hy vọng nào.
Còn về mặt tôn nghiêm gì đó, Lục Văn Tình đã không thèm để ý đến nữa.
Liên Kiều hiểu, trong lòng lại hơi hụt hẫng, chỉ đáp lời rồi đỡ Lục Văn Tình lên xe ngựa.
Đi một mạch tới cửa hàng Ngô Ký, Ngô Trác Viễn đã chờ ở cửa.
"Ngô chưởng quầy." Lục Văn Tình vội vàng xuống xe ngựa, "Làm phiền Ngô chưởng quầy chờ lâu."
"Lục chưởng quầy khách khí." Ngô Trác Viễn cười nói, "Theo lời nói lúc trước của Lục chưởng quầy muốn hợp tác buôn bán với cửa hàng Ngô Ký của chúng ta, ta đã hỏi ý kiến bên phía Tô tẩu tử, chúng ta thương nghị một phen.
Ta muốn mời Lục chưởng quầy đi tới nhà Tô tẩu tử một chuyến, chúng ta cùng nhau thương nghị kỹ càng một lần."
"Không biết Lục chưởng quầy có rảnh rỗi cùng ta đi một chuyến tới nhà của Tô tẩu tử hay không."