Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 337: Đánh nhau rồi




Ngô Trác Viễn phân tích vô cùng khách quan, Tô Mộc Lam nghe xong những lời này cũng gật đầu, "Đúng thế, trên cơ bản đúng như những gì Ngô chưởng quầy nói, vả lại Thuận Ý Trai còn có cửa hàng ở phủ thành, cho nên chất lượng đồ ăn càng khó kiểm soát, tính toán về lâu dài thì việc làm ăn buôn bán cũng không ổn định."

"Còn nữa, thức ăn của chúng ta ở trên thị trấn bán tốt như vậy, ngoại trừ hương vị ngon ra thì quan trọng nhất chính là giá rẻ.

Đối với đồ ăn giá không đắt, người bình thường ăn cũng không thấy sốt ruột, nhưng tới huyện thành, cửa hàng cũng đắt đỏ, tiền công của tiểu nhị cũng cao, e là sẽ đắt hơn trên thị trấn này, nếu cứ bán theo giá này thì sợ là khó mà tính lãi được.

"Chính xác." Ngô Trác Viễn cũng gật đầu tán thành, thấy Tô Mộc Lam không quá mặn mà với mối làm ăn buôn bán này liền nói, "Ta cũng chưa trả lời đồng ý Lục chưởng quầy ngay lập tức, chỉ hẹn nàng ấy ba ngày sau tới đây một chuyến, chờ nàng ấy đến thì ta sẽ từ chối luôn."

"Chờ ta ngẫm lại đã …"

Tô Mộc Lam hạ giọng nói, "Chờ đến ngày đó, ta cũng tới một chuyến, vừa vặn trò chuyện với Lục chưởng quầy." "Được." Ngô Trác Viễn mở miệng đáp lời.

Sau khi quyết định xong chuyện này, ba người không trì hoãn nhiều nữa, vội vàng làm đồ ăn hôm nay muốn học.

Bận rộn đến chạng vạng, Tô Mộc Lam mới về nhà, lúc trên đường trở về đã ghé vào cửa hàng gia vị mua rất nhiều đồ vật về nhà.

Ngày hôm sau, nàng tới nhà Trương Môn Nghĩa, hỏi có thịt dê bán hay không.

"Có, có, có." Trương Môn Nghĩa vội vàng gật đầu trả lời, "Ngươi tới cũng thật vừa khéo, vừa vặn có người muốn mua đầu dê để cúng tế tổ tiên, ta đang phát sầu về số thịt dê còn lại thì làm thế nào, vừa hay có ngươi tới mua."

"Không cần phải xách về, chờ lát nữa ta xẻ thịt xong, đợi đến chiều sau khi dọn dẹp ổn thỏa thì sẽ mang qua nhà cho ngươi."

"Được rồi, thế thì làm phiền Trương đại ca." Tô Mộc Lam nói, "Đúng rồi, xương sườn, xương cột sống nếu không có ai muốn mua thì cứ mang hết cho ta nhé."

Trong nhà người bình thường ít khi mua xương sườn và xương cột sống.

Nàng đã muốn mua toàn bộ thịt dê thì dứt khoát mua nốt cả sườn dê về.

Lần trước hầm xương sống dê, Phùng thị khen ngon, vừa vặn lúc này lại hầm thêm một nồi, còn về sườn dê, lần trước hầm để ăn, bốn đứa trẻ ăn có vẻ thòm thèm, bây giờ lại ướp một chút muối tiêu, nướng trên than, cũng coi như đổi khẩu vị một chút.

"Được rồi, nếu ngươi muốn mua toàn bộ, thì ta sẽ tính giá rẻ cho ngươi một ít." Trương Môn Nghĩa cũng là người cực kì hào phóng, thẳng thắn.

"Cảm ơn Trương đại ca."

Quyết định chuyện này xong, Tô Mộc Lam liền đi về nhà.

Đến cửa thôn, nhìn thấy phía cửa thôn rất náo nhiệt, đến gần nhìn thì thấy có người đang cưa cây.

Cây bị cưa chính là cây du, hơn nữa lúc này đúng là thời điểm quả du đầy cây.

Sau khi nhánh cây du rơi trên mặt đất, một đám phụ nhân dẫn theo trẻ nhỏ đang tuốt quả du.

Nhìn thấy Tô Mộc Lam đi tới, Liễu thị liền đon đả hỏi Tô Mộc Lam có muốn tuốt quả hay không.

Một năm chỉ có một lần như thế này hái được quả du, mang về trộn với mì, hấp với bánh ngô để ăn, mùi vị không tệ chút nào.

Tô Mộc Lam tính toán trong lòng, đồng ý với bà ta, vừa vặn trong tay cũng xách theo giỏ tre liền đi tới hái một ít để đến buổi trưa ăn.

Đang bận rộn hái, có người vội vàng chạy tới, "Thím Tô, thím mau về nhà chút đi, ba người Lập Hạ đánh nhau với người ta rồi." Đánh nhau rồi?

Tô Mộc Lam lập tức kinh hoảng, "Bây giờ bọn họ đang ở đâu?"

"Ở bên trong lớp học trong tộc." Đứa bé kia quệt tay lau mồ hôi, bởi vì chạy trốn vội vàng, trên trán toát ra mồ hôi, "Tiên sinh cũng đang ở đó, thím Tô mau đi coi một chút đi."