Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 335: Lý do




Nếu là như vậy, vậy Lục Văn Tình này đến tìm hắn...

Ngô Trác Viễn nhìn Lục Văn Tình một chút.

Mà Lục Văn Tình cũng thản nhiên cười một tiếng: "Ta cũng không gạt Ngô chưởng quỹ, bây giờ việc làm ăn của Thuận Ý Trai không bằng ngày xưa, ta cũng đang nghĩ lối thoát, nếu tay nghề của hai vợ chồng Ngô chưởng quỹ đã tinh xảo như vậy, làm ra món ăn ngon đến thế, không bằng hai nhà ta với ngươi hợp tác?"

"Món ăn sẽ bán ra ở Thuận Ý Trai của ta, có thể làm cho Thuận Ý Trai dần dần có lãi, cũng có thể khiến cho hai người kiếm được nhiều tiền hơn, bên này ta cũng đến vô cùng thành ý, lợi nhuận đạt được ta cũng tình nguyện chia bốn sáu, nhà Ngô chưởng quỹ sáu, nhà ta bốn."

Ngô Trác Viễn với Nguỵ Thị liếc nhìn nhau lần nữa.

Năm trước năm sau, có không ít người đến tìm hắn nói chuyện làm ăn, điều kiện đưa ra cũng vô cùng mê người, nhưng mê người giống như Thuận Ý Trai bên này đây thì chưa từng có.

Vả lại, những người khác đến nói chuyện làm ăn, phần lớn đều chưa từng buôn bán làm ăn, cũng không hiểu được giá thị trường, chỉ thấy hắn làm ăn tốt có thể kiếm được tiền nên cũng tới thử một chút xem có thể uống được một ngụm canh bên trên hay không.

Giống như vậy, Ngô Trác Viễn trực tiếp từ chối.

Nhưng Thuận Ý Trai này đặc biệt hơn rất nhiều.

Đối phương là môn đạo hiểu được việc làm ăn, vả lại tên tuổi của Thuận Ý Trai trước đây cũng rất nổi, cho dù hiện tại không bằng lúc trước, nhưng phần lớn người ta cũng đều nhớ đến cửa hàng này, nếu như thật sự hợp tác, cũng có thể mượn được danh tiếng của Thuận Ý Trai, việc làm ăn cũng có thể lớn hơn một chút.

Ngô Trác Viễn suy tư hồi lâu, mới nói: "Ta hiểu ý của Lục chưởng quỹ, nhưng cũng không gạt Lục chưởng quỹ, cửa hàng này của ta cũng hợp tác với người khác để mở ra, món ăn này cũng xuất phát từ tay của một chị dâu khác, việc hợp tác không phải chuyện nhỏ, chúng ta phải bàn bạt thật kỹ rồi mới có thể đưa ra quyết định."

"Như vậy đi, bằng không, ba ngày sau Lục chưởng quỹ lại đến một chuyến, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện này kĩ hơn?"

Lục Văn Tình thoáng dừng một chút, lát sau cũng gật đầu: "Cũng được, vậy cứ theo lời của Ngô chưởng quỹ, ba ngày sau ta lại đến quấy rầy Ngô chưởng quỹ nhé."

Chuyện đã nói đến bước này, Lục Văn Tình cũng chẳng cần chờ lâu nữa, liền đứng dậy cáo từ.

Ngô Trác Viễn với Nguỵ Thị đưa Lục Văn Tình ra khỏi cửa hàng, lúc này mới trở về bận rộn.

Còn Lục Văn Tình thì đưa theo Liên Kiều, cầm lấy mấy món ăn này bước lên xe ngựa.

"Lập tức về nhà." Lục Văn Tình nói.

Đánh xe nghe vậy thì quăng roi, chậm rãi đánh xe ngựa đi về phía trước.

"Tiểu thư, chúng ta không đi tìm nữa à?" Liên Kiều thấp giọng hỏi.

"Không cần, trước tiên cứ chờ tin của Ngô chưởng quỹ này đi, đến lúc đó xem thử kết quả như thế nào đã." Lục Văn Tình đáp.

"Nhưng tiểu thư à, nô tì luôn cảm thấy Ngô chưởng quỹ kia nói như thế, hình như có ý từ chối." Liên Kiều có chút lo lắng: "Vừa rồi tiểu nhị kia bảo mấy món ăn này đều do vợ chồng Ngô Thị làm ra, nhưng Ngô chưởng quỹ kia lại nói mấy món này thật ra là do một người khác làm, cảm giác giống như nói để lấy lệ với chúng ta vậy."

"Ta thấy, việc hỏi ý lại vào ba ngày sau, chỉ sợ là từ chối chúng ta ngay thì có hơi kì, còn nữa, tiểu thư..."

"Nô tì cảm thấy, tư thái của tiểu thư hơi thấp một chút, không cần nói rõ hoàn toàn với mấy người đó ngay từ đầu như vậy, người làm ăn đều sẽ quen nâng cao giẫm thấp, đến lúc đó, nếu như cảm thấy tiểu thư dễ ức hiếp sẽ được đà lấn tới, chiếm hết tiện nghi."

Từ sau khi Thuận Ý Trai tuột dốc, có thể nói là đã gặp những chuyện này rất nhiều, Liên Kiều lo lắng cũng hợp tình hợp lý thôi.

Lục Văn Tình cũng không thèm để ý, cười nói: "Ta biết ngươi lo lắng, chỉ là đến mức này rồi, Ngô Ký từ chối cũng được, giả vờ cũng được, chúng ta cũng đều chỉ có thể chờ đợi thôi."