Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 333: Không có tìm nhầm




"Xem ra, đúng là cửa hàng bán đồ ăn uống?" Hai mắt Lục Văn Tình lập tức toả sáng, bước chân bên dưới cũng đều tăng nhanh hơn rất nhiều.

Liên Kiều ở phía sau vội vàng đuổi theo.

Đến gần cửa hàng, có thể nhìn thấy bên cạnh cửa hàng có dựng một cái bảng ghi chép tạm thời, trên bảng ghi chép tạm thời có viết nhiều loại chữ, thậm chí còn vẽ thêm hình, đằng sau được viết thêm giá cả.

"Bắp rang, bánh tai mèo, cơm cháy..."

Đích xác là cửa hàng bán đồ ăn, có điều, những món ăn này trong cửa hàng ở huyện thành cũng có bán, có thể nói là cũng không phải món gì đặc biệt hiếm có.

Từ đầu mùa đông năm trước, Lục Văn Tình liền phát hiện ra rất nhiều cửa hàng ở huyện thành lần lượt bắt đầu bán một vài món ăn ở huyện thành không có, dáng vẻ mới mẻ, mùi vị cũng vô cùng không tệ.

Lục Văn Tình cố ý cho người tìm rba người làm ra vài món ăn này, để xem đối phương có chịu đến Thuận Ý Trai để làm bánh ngọt, thức ăn không, nhưng dưới một phen nghe ngóng được, những món ăn này của họ không phải tự cửa hàng đó làm, mà là mua được từ chỗ nào ở bên cạnh.

Về phần mua được từ đâu, Lục Văn Tình cũng không có hỏi thăm được.

Nhưng nếu như cũng có thể mua được mấy món ăn này ở trong cửa hàng ở huyện thành, vả lại giá tiền bán ra cũng không tính là đắc, vậy trên cơ bản đã có thể chắc chắn, người làm món ăn này ước chừng cũng không phải ở tại huyện thành hoặc là phủ thành, mà ở tại thôn quê.

Cho nên nàng mới bôn tẩu khắp nơi, để xem có thể tìm được người này hay không.

Nếu như có thể tìm được, có lẽ Thuận Ý Trai sẽ còn đường sống.

Lúc vừa mới nhìn thấy Ngô Ký này, lòng Lục Văn Tình tràn đầy niềm vui, chỉ cho rằng đã tìm được cửa hàng bánh ngọt đặc biệt, bây giờ xem ra, dường như cũng không khác gì so với những cửa hàng ở huyện thành kia.

Có thể, nhà Ngô Ký này cũng đã mua được thức ăn ở chỗ bên cạnh thôi.

Lục Văn Tình thoáng có chút thất vọng, đang muốn rời đi thì lại nhìn thấy một cặp mẹ con mới từ trong cửa hàng Ngô Ký bước ra, trong tay cầm bao giấy dầu, vẫn còn mở miệng và toả ra từng làn khí nóng.

"Bắp rang này vừa mới ra nồi đó, đừng đậy nhé, nếu không sẽ không giòn." Phụ nhân nhắc nhở hài đồng bên người.

Hài đồng khẽ gật đầu, cẩn thận cầm lấy, ước chừng là rất thèm, nhặt một cái từ trong đống bắp rang kia ném vào trong miệng, bị bỏng thì vội ha ha hai cái hít khí lạnh, lúc này mới cắn ăn.

Lục Văn Tình thấy thế thì mở to hai mắt nhìn.

Đã đúng là bắp rang này vừa mới ra nồi, nói cách khác cửa hàng này chính là cửa hàng làm bắp rang rồi, món ăn trong huyện thành kia... Đều xuất phát từ nơi này?

Lục Văn Tình mấp máy môi, nhấc chân tiến vào cửa hàng.

"Tiểu thư." Liên Kiều thấy Lục Văn Tình vội vã hấp tấp tiến vào Ngô Ký cũng vội vàng đi theo.

ên trong Ngô Ký có hơi náo nhiệt.

Các món ăn được trưng bày tại hai bên cửa hàng, sạch sẽ gọn gàng.

Lục Văn Tình cẩn thận quan sát một phen, càng xem, ánh mắt trong sáng càng lúc càng sáng ngời.

Các cửa hàng trong huyện thành, nhà này bán bánh tai mèo, nhà kia bán cơm cháy, còn có có bắp rang... Nhưng ở Ngô Ký đây cái gì cũng có, vô cùng đầy đủ.

Đương nhiên là nàng không có tìm sai.

"Cô nương muốn dùng món gì?" Có tiểu nhị tiến lên đón tiếp, nhiệt tình hỏi thăm.

"Các món ăn nơi này đều do ngươi tự làm à?" Lục Văn Tình hỏi.

"Vâng, đều là hai vợ chồng chưởng quỹ làm." Tiểu nhị cười nói: "Thấy cô nương thế này, đang muốn chơi xuân du ngoạn sao, trong tiệm mới làm mứt táo, bánh củ khoai, đậu phọng rang, băng da, bánh đậu, bánh ngọt đều rất thích hợp để mang theo trên đường, bánh trứng gà, bánh xốp không ngán, cô nương đến nếm thử một chút đi?"

"Đều lấy mấy thứ một chút đi." Lục Văn Tình bảo.

"Được rồi." Xem ra, tiểu nhị là người tay chân thành thạo, nhặt lấy mấy thứ giống nhau một ít, thừa cơ lại đẩy một vài món bên cạnh đến, để Lục Văn Tình nếm thử một chút.