Phùng thị mang rau dại về nhà làm rau hấp, Tô Mộc Lam thì rửa rau dại sạch sẽ rồi băm nhỏ, trộn với thịt rồi bao thành từng cái sủi cảo nhỏ.
Nấu một nồi to sủi cảo, cùng với súp canh sủi cảo, rải lên trên ít rau thơm, lúc này uống một chén canh nóng hổi thì thật sự thoải mái.
Buổi sáng hôm sau, bọn nhỏ đến học đường để đọc sách, Tô Mộc Lam ở nhà làm các loại đồ ăn.
Đợi cho đến khi bọn trẻ tan học thì Trương Môn Nghĩa đã tới nhà.
Để đưa sườn dê.
"Lúc trước có nghe được tin tức từ Ngô chưởng quầy, chỉ là hai ngày nay có dê sinh con nên chậm trễ hai ngày, làm thịt dê thì cũng hơi muộn vì vậy mới đưa sang đây chậm một chút." Trương Môn Nghĩa nói: "Nhưng lần này sườn dê rất ngon, là sườn của một con dê đực nhỏ, ăn thịt không bị dai."
"Sườn dê này ta cũng không chặt ra, mang cả miếng lớn cho ngươi, đến khi nào ăn thì ngươi tự chặt nhé, ăn bao nhiêu chặt bấy nhiêu, cũng thuận tiện hơn.
Đúng rồi, ngươi còn nói muốn lấy xương sống của con dê, ta cũng đã cầm sang đây cho ngươi."
"Làm phiền Trương đại ca rồi." Tô Mộc Lam nhìn chất lượng của sườn và xương sống dê ở trong sọt trúc đều rất tốt và đầy đủ, vội vàng nói lời cảm ơn: "Chỗ này tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?"
"Ngươi đưa ta hai mươi đồng tiền là được." Trương Môn Nghĩa nói: "Đều đã mua bán thường xuyên, người khác mua dê phần lớn đều là mua thịt, người mua xương cũng ít, giá cả coi như rẻ hơn một chút."
"Cảm ơn Trương đại ca." Tô Mộc Lam đưa tiền, lấy sườn và xương sống dê ra khỏi sọt trúc đặt sang một bên, lại dùng nước rửa sạch sọt, đảm bảo bên trong không còn máu rồi mới đưa cho Trương Môn Nghĩa.
Thấy Tô Mộc Lam tay chân nhanh nhẹn, tâm trạng của Trương Môn Nghĩa trong thời gian ngắn cũng có chút phức tạp, nhưng khi nàng đưa sọt trúc tới thì cũng đã thay đổi thành nụ cười: "Được, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa, lúc sau nếu ngươi muốn mua gì thì cứ nói với ta một tiếng là được."
"Ta cũng phải nhanh chóng trở về nhìn đàn dê, trong sân còn rất nhiều đồ vật này nọ, có đôi khi cũng sợ người bên ngoài nhòm ngó."
Trương Môn Nghĩa quan sát trái phải một lúc, đánh giá một chút sân nhà nàng, sau đó nhắc nhở: "Ta nghĩ nhà của ngươi phải cẩn thận một chút mới được, đôi khi không sợ kẻ trộm vào ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm theo dõi, đặc biệt là loại người tay chân không sạch sẽ như mấy kẻ trộm dê, thì càng cần phải để ý cẩn thận mới được." Kẻ trộm dê chính là đang nói về Trương Cốc Lai.
Lời này rõ ràng là bởi vì lần trước nàng đi nhà Trương Môn Nghĩa mua sữa dê bị Trương Cốc Lai dây dưa, cho nên hắn mới đặc biệt nhắc nhở một câu.
"Cảm ơn Trương đại ca nhắc nhở, ta sẽ chú ý nhiều hơn." Tô Mộc Lam cười đồng ý.
"Vậy được rồi, ta đi về trước đây." Trương Môn Nghĩa xách giỏ trúc còn đang ướt đẫm nước đi ra cửa.
Tô Mộc Lam tiễn một chút sau đó liền gấp gáp trở về xem nên sắp xếp xử lý sườn dê này như thế nào.
Bốn củ cải nhỏ đều ra hỗ trợ nấu cơm trưa.
"Nương, vừa rồi Trương đại bá có nhắc nhở nhà chúng ta đề phòng kẻ trộm…." Bạch Thủy Liễu thấp giọng nói với Tô Mộc Lam: "Lúc đầu còn chưa nói việc này thì con còn không nghĩ đến, mà giờ nói như vậy cũng khiến con hơi lo lắng."
"Nhà của chúng ta bây giờ khá giả hơn ngày trước rất nhiều, đồ vật ở trong nhà cũng nhiều, nếu thực sự có người nhòm ngó muốn đến nhà ăn trộm đồ vật thì…"
Lời nói của Bạch Thủy Liễu tràn đầy sự lo lắng.
Hiển nhiên,Bạch Thủy Liễu chỉ nghe ra mặt ngoài trong lời nói của Trương Môn Nghĩa, chỉ cho rằng hắn đang nhắc nhở nhà nàng phải cẩn thận có người trộm đồ.
Còn chưa đợi Tô Mộc Lam trả lời, Bạch Lập Hạ đã nở nụ cười: "Chuyện này con cảm thấy không cần quá lo lắng, nhà chúng ta còn có Đại Hoàng mà, sợ là nếu tên trộm kia tới cũng sẽ bị Đại Hoàng cào rách mặt."
Nói tới Đại Hoàng, Tô Mộc Lam cũng lập tức nở nụ cười.