Mặc dù mục đích không đơn thuần, thậm chí có chút thực dụng, nhưng sự việc thì cũng đã làm rồi, coi như đã đạt tới mục đích ban đầu của học đường trong tộc, còn về phần khác thì từ từ sẽ tính tiếp.
Tô Mộc Lam nhìn thấy rõ ràng, cũng hiểu được Bạch Khang Nguyên và Trịnh thị cũng coi như là có biện pháp tốt.
Còn bên Bạch Học Văn nhìn thấy học đường có thêm nhiều đệ tử, hơn nữa cô nương đến đọc sách cũng nhiều hơn, trong lòng có chút hưng phấn, lúc sau lên lớp dạy cũng tinh thần đầy đủ, sắc mặt càng thêm vui vẻ.
Bạch Khang Nguyên đề nghị với Bạch Học Văn, vì có thể làm cho người trong thôn cảm thấy đọc sách không phải là gánh nặng, nên giảm bớt thời gian đi học một chút, Bạch Học Văn cảm thấy có lý liền làm theo như vậy.
Vì thế, những đứa nhỏ đọc sách ở học đường trong tộc, có thể nói rằng vừa đọc sách vừa có thể về làm thêm công việc trong nhà, hai bên đều không chậm trễ.
Cứ như vậy, các gia đình cũng rất vui vẻ.
Nguyên nhân thì ngoại trừ bởi vì đứa nhỏ không chậm trễ chuyện giúp đỡ trong nhà, thì lớn hơn là ở trong học đường gia tộc đọc sách cũng khiến cho bọn nhỏ rõ ràng hiểu chuyện hơn nhiều, chuyện dạy dỗ cũng không cần khó khăn như trước.
Thế nên những gia đình có trẻ nhỏ đọc sách ở học đường gia tộc thì khi nói chuyện với người ngoài đều luôn luôn khen ngợi đứa nhỏ nhà mình tốt hơn như thế nào, có bao nhiêu đồ vật học được này nọ.
Những tin tức được lan truyền thì có thể nói là rất tích cực.
Những gia đình còn đang do dự, nhìn thấy cảnh này cũng hạ quyết tâm đưa đứa nhỏ đến học đường để đọc sách.
Vì vậy học đường gia tộc tuy náo nhiệt hơn nhưng dụng cụ học tập lại không đủ dùng.
Bàn ghế và bảng cát luyện chữ đều phải mua thêm.
Dù sao cũng là học đường gia tộc, nếu để cho các gia đình tự mình chuẩn bị thì cũng không thích hợp lắm, vì vậy Bạch Khang Nguyên đang do dự nên để nhà mình chi ra, hay là lấy từ trong nhà thờ tổ thì Bạch Kim Bắc tới cửa, nói là mấy thứ này sẽ do nhà hắn bỏ ra.
Tuy rằng nhà của Bạch Khang Nguyên cũng coi như giàu có nhưng vẫn kém xa Bạch Kim Bắc, hơn nữa sau này ông vẫn còn làm lý chính trong thôn, mấy chuyện cần ông trợ cấp cho thôn còn rất nhiều, lúc này Bạch Kim Bắc ra mặt thì Bạch Khang Nguyên đương nhiên cũng cực kì vui lòng.
"Kim Bắc đã làm một chuyện tốt đấy, thôn Bạch gia chúng ta đều phải cảm ơn lòng tốt của cháu mới được." Bạch Khang Nguyên vừa nói chuyện vừa rót một chén trà cho Bạch Kim Bắc.
"Thúc lý chính quá khách khí rồi." Bạch Kim Bắc cười nói: "Cháu nếu là người của thôn Bạch gia thì nói cái gì cũng phải góp một phần sức lực cho gia tộc chúng ta mới được, đây đều là chuyện liên quan đến tiền đồ của đời sau, đều là chuyện nên làm."
"Lời của cháu đã nói đến điểm quan trọng nhất rồi đó, đây đều là chuyện liên quan đến tiền đồ của đời sau." Bạch Khang Nguyên gật đầu khẳng định: "Thôn chúng ta lúc đầu còn kém xa so với bây giờ, lúc sau mới chậm rãi có một số người phát triển hơn cũng giúp đỡ thêm cho gia tộc nên sau này mới có thể tốt hơn thôn khác một chút."
"Sau này vẫn phải chú ý việc dạy dỗ đời sau, nuôi dưỡng thêm nhiều người phát triển thì thôn của chúng ta mới có thể càng ngày càng tốt."
"Nên làm như vậy." Bạch Kim Bắc nói: "Vì vậy, hôm nay đến tìm thúc lý chính, ngoại trừ chuyện bàn ghế với bảng cát, thì còn một chuyện khác nữa."
"Chuyện gì?"
"Chính là chuyện học đường gia tộc, cháu muốn hàng năm đều lấy chút tiền bạc để trợ cấp học đường, vào cuối mỗi năm, tiên sinh sẽ cho các đệ tử làm bài kiểm tra đánh giá, nếu đệ tử nào thi được ba vị trí đầu thì đều sẽ cho chút phần thưởng."
"Tiền bạc cũng được, giấy bút và mực hoặc đồ dùng học tập khác cũng được, cho dù là mua mấy đồ ăn như thịt cũng được, tóm lại là khen thưởng cho bọn nhỏ vài thứ, cũng có thể tuyên truyền cho mọi người, đọc sách dù sao vẫn sẽ có chỗ tốt."
Bạch Kim Bắc nói: "Trước đây chỉ có đệ tử nam đọc sách, bây giờ cũng có các cô nương được vào học đường gia tộc đọc sách, thì phần thưởng này cũng chia làm hai phần, không thiên vị bên nào, sẽ công bằng hơn."