Càng không biết bản thân mình đang ở trình độ nào.
"Việc buôn bán trong nhà thuận lợi sẽ không tránh khỏi sự vui mừng, cũng khó tránh khỏi sẽ có người ở bên cạnh nói ra nói vào, đều là chuyện không quan trọng, chủ yếu chúng ta có thể thấy rõ tình thế, biết chính mình nên làm như thế nào là được." Ngụy thị cười nói.
Ngô Trác Viễn nghe Ngụy thị nói như vậy, trong lòng càng thêm hổ thẹn.
Ngụy thị rõ ràng phát hiện ra hắn hơi tự mãn, nhưng không trực diện vạch ra, chỉ phân tích lợi và hại với hắn, sau đó thuyết phục hắn, có thể nói là cực kì giữ gìn thể diện cho hắn.
Vợ tốt, chồng ít gặp họa.
Có được một người vợ như thế, người chồng còn mơ ước gì hơn?
Ngô Trác Viễn gãi đầu, cười ha hả, thấy bên trong nhà bếp lửa cháy không to, Ngụy thị muốn thêm vủi vào bếp, Ngô Trác Viễn vội vàng đoạt lại, nói, "Để ta làm là được."
Việc nặng việc bẩn, nên để nam nhân như hắn làm mới đúng.
Ngụy thị nhoẻn miệng cười, lấy bánh ngột ngô làm lúc sáng sớm ra, chuẩn bị cho lên bếp lửa nướng, chờ lát nữa nướng chín vàng thì ăn cùng với canh củ cải xương sườn.
Qua ngày hai mươi tháng chạp, dự vị của năm mới càng trọn vẹn hơn.
Các hộ gia đình bận rộn với một số trình tự công việc phải được thực hiện trước ngày Tết nguyên đán.
Dọn dẹp nhà ở, phơi nắng đệm chăn, quét dọn nhà cửa tử, giết gà mua thịt, xay đậu hũ, hấp màn thầu……
Tất cả các hộ gia đình đều phải làm, hơn nữa không thể thiếu bất kì trình tự công việc nào.
Nhà của Tô Mộc Lam cũng thế, có điều món đậu hũ này không cần phải làm, Ngô Trác Viễn đã sớm nói rằng Ngô Điền Phúc luôn miệng nhắc mãi chuyện nhà mình làm đậu hũ nên phải đưa cho nhà Tô Mộc Lam, còn nói đã đặc biệt đè ép một ít đậu hũ khô, phơi một ít váng đậu để đưa tất cả tới.
Tô Mộc Lam hiểu tính tình của Ngô Điền Phúc, cho nên cũng đồng ý.
Gà cũng không cần mua, Phùng thị xách hai con gà béo tới nhà, nói là nhà mẹ đẻ cứ nhất quyết đưa cho, nhưng ở nhà chồng cũng không thiếu, ở trong nhà cũng không biết nhốt ở chỗ nào, cho nên dứt khoát bắt tới đây, để đến khi cả nhà Tô Mộc Lam ăn tết thì cho vào chiên hoặc hầm ăn.
Tô Mộc Lam không lay chuyển được Phùng thị, cuối cùng quyết định làm một ít bánh mật cho nhà Phùng thị, coi như là báo đáp.
Còn việc quét dọn nhà cửa, Tô Mộc Lam ngày thường cần cù chịu khó, bọn nhỏ cũng rất để ý, tuy không thể nói là trong nhà không nhiễm hạt bụi nào, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, chỉ thoáng thu dọn một chút là ổn.
Chỉ còn lại việc mua một ít thịt heo và thịt dê về, lại mua thêm mấy con cá, hấp màn thầu, mua một ít pháo trúc.......
, như vậy hàng tết cơ bản đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Nhà nông hấp màn thầu, không đơn giản là hấp thành loại tròn xoe như ngày bình thường ăn, mà là phải hấp thành màn thầu hoa táo.
Dùng bột mì trắng nặn thành đủ loại hình dạng, hoa táo, hình thoi, hình con nhím, sau khi hấp lên sẽ có hình thù đẹp mắt, sau khi cúng thần linh vào đêm giao thừa và ngày mùng một của năm mới thì có thể lấy ra ăn.
Làm thành con nhím nhỏ có hàm nghĩa đặc biệt, sau lưng nhím phải đặt một quả táo đỏ lên, ngụ ý là thỏi vàng, trong miệng ngậm một mảnh táo nhỏ, có nghĩa là tiền, đặt con nhím ở sau cửa, khẩn cầu con nhím nhỏ có thể mang nhiều tiền tài về cho gia đình, đây được xem như một loại kì vọng.
Lúc ở xã hội hiện đại, khi Tô Mộc Lam còn nhỏ đã thường xuyên thấy bà ngoại và những người già ở quê mình làm những thứ này, mặc dù bản thân không làm quen, nhưng dựa vào ký ức cũng nặn những thứ này ra dáng ra hình.
Bốn đứa đầu củ cải nhìn thấy thế, cảm thấy có trò vui để chơi, nên cũng tự mình ra tay nặn con nhím nhỏ của chính mình.
Bốn cặp tay nhỏ bận rộn một hồi, bắt chước Tô Mộc Lam làm, rất nhanh đã hoàn thành, có điều kích cỡ cao, thấp, mập, gầy không đồng nhất với nhau, có con nhìn thô tục, có con nhìn thanh tú, chẳng qua tất cả đều coi như đặc sắc.