"Chờ mấy ngày nữa, cha mang các con tới huyện thành đi dạo, mua đồ ăn ngon, chơi vui nhé." Ngô Trác Viễn cười nói.
Sau này có đi huyện thành hay không hiện giờ chưa thể quyết định được, nhưng cả năm qua bận việc, bây giờ đã đến cuối năm, Ngô Trác Viễn dự định đóng cửa hàng sớm một chút, mang Ngụy thị cùng Đại Bảo, Nhị Bảo đi tới huyện dạo chơi.
"Vâng!" Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh đáp lời.
"Ngoan lắm, các con đi chơi đi, để cha nói mấy câu với nương các con." Ngô Trác Viễn xoa xoa đầu của hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ liền chạy đi chơi bao cát và bắt dế mèn.
Ngô Trác Viễn ngồi xuống, tiếp tục nói với Ngụy thị "Nương tử, nàng thấy thế nào?"
"Tướng công có chí tiến thủ, cũng muốn cuộc sống trong nhà tốt hơn, đây vốn là chuyện tốt, có điều …"
Ngụy thị mím môi, nói tiếp "Ta cảm thấy vẫn nên làm đâu chắc đấy trước đã, chuẩn bị đầy đủ cho cửa hàng chúng ta thật tốt thì mới ổn thỏa được."
"Hiện giờ việc buôn bán ở cửa hàng của chúng ta tốt đẹp, là do chúng ta tính toán đâu ra đấy.
Hơn nữa mới mở được mấy tháng, việc buôn bán vẫn chưa ổn định, danh tiếng cũng không quá nổi bật, dù sao phải mở từ một đến hai năm nữa mới có thể khiến người khác trong thời gian ngắn không thể quên được cửa hàng chúng ta, như thế mới ổn."
"Đi tới huyện thành mở cửa hàng, nói thì dễ, nhưng khi tiến hành thì rất phiền phức, tạm thời chưa nói đến việc tìm được cửa hàng có thích hợp hay không, kể cả có tìm được cửa hiệu phù hợp, nhưng bên trong huyện thành cũng có rất nhiều cửa hàng bán điểm tâm, người khác cũng bán thức ăn của cửa hàng Ngô Ký chúng ta, nếu chúng ta mở cửa hàng, chưa chắc có thể phát triển rực rỡ được."
"Hơn nữa nếu đến huyện thành mở cửa hàng thì số lượng thức ăn phải làm sẽ lớn hơn một chút mới được.
Nhưng hiện giờ chúng ta làm thức ăn vốn rất mệt nhọc, thậm chí có lúc còn có quá nhiều việc lo liệu không xuể.
Sang năm có khi phải thuê một tiểu nhị tới giúp đỡ chăm sóc cửa hàng mới có thể rảnh thân một chút.
Nếu đi huyện thành mở cửa hàng, số lượng thức ăn chỉ là một vấn đề, nếu vội vàng quá e là sẽ làm ra thức ăn có mùi vị không ngon."
"Cửa hàng Ngô Ký này là nền tảng cho sự an cư lạc nghiệp của nhà chúng ta, bên phía Tô tẩu tử cũng trông cậy vào việc kiếm tiền của cửa hàng này.
Nếu chúng ta quá tham vọng và mù quáng đi mở cửa hàng, đến lúc đó cửa hàng ở huyện thành làm ăn không tốt, không những mất tiền mà cửa hàng ở trên thị trấn cũng chẳng quản lý được, không kiếm được tiền bằng mọi khi, cũng làm chậm trễ việc kiếm tiền của Tô tẩu tử, nói thế nào cũng không thích hợp."
"Hiện giờ chúng ta có cuộc sống tốt lành như thế này là nhờ phúc của Tô tẩu tử, chúng ta không thể khiến cho nhà Tô tẩu tử thêm phần rủi ro được, tướng công, chàng nói xem đúng không?"
Ngô Trác Viễn nghe Ngụy thị nói xong, lại cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, gật gật đầu, "Nương tử nói có lý, chẳng qua ta vừa mới nghe Tiền chưởng quầy nói xong liền …" Tiền chưởng quầy nói?
Ngô Trác Viễn chợt mở to hai mắt nhìn.
Đúng rồi, người khác nói.
Sau khi cửa hàng Ngô Ký khai trương, việc buôn bán phát triển rực rỡ, bao nhiêu người đứng bên cạnh quan sát, liệu có mấy người thật lòng mong hắn tốt đẹp, còn có bao nhiêu ngời chỉ thờ ơ nhìn, hoặc hâm mộ, hoặc là ghen tị chứ.
Việc buôn bán của ngươi tốt, khen tặng ngươi vài câu, thật lòng hay không thật lòng cũng chẳng sao, chỉ là sự khách sáo bề ngoài mà thôi, nhưng nếu cố tình khen tặng, lại muốn vẽ cho ngươi mấy cái bánh nướng lớn, khiến ngươi tự mãn, như thế chính là có ý tâng bốc.
Chờ đến khi ngươi quên hết tất cả, cảm thấy chính mình có thể làm cái gì cũng thành công, sau đó chẳng suy xét gì mà đi làm, chờ đến khi đụng phải chướng ngại, người khác sẽ đứng ở bên cạnh chế giễu.
Vừa rồi Tiền chưởng quầy nói những lời này, không biết ở bên trong có bao nhiêu ẩn ý như vậy.
Ngô Trác Viễn chợt tỉnh táo lại, hơi thẹn thùng mà gãi đầu, "Hiện tại đúng là sơ ý quá, uống một ngụm rượu vào là không phân biệt rõ được phương hướng."