Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 317: Một chuyện




Mà Ngụy thị thấy Ngô Trác Viễn đối xử với nhà đẻ của mình rất tận tâm tận lực nên trong lòng cũng rất vui vẻ.

Trải qua hết khổ cực sẽ được hưởng hạnh phúc, có lẽ chính là như vậy.

Trong lòng Ngụy thị vui vẻ nên bên khóe miệng treo nụ cười.

"Sao lại vui vẻ như vậy?" Ngô Trác Viễn thấy khuôn mặt Ngụy thị tràn đầy niềm vui liền hỏi, "Có chuyện gì mà vui thế?"

"Không có gì, không phải sắp đến tết rồi hay sao, thấy buôn bán tốt mà thôi." Ngụy thị cười nói, cắt nhỏ củ cải thành từng khúc, sau đó thả vào trong nồi.

Trong nồi hầm xương sườn, lúc này đang sôi bốc hơi ngùn ngụt, hơi nóng mang theo mùi hương vương vào chóp mũi khiến người ta cảm thấy hơi đói bụng.

Ngô Trác Viễn nghe thấy vậy, cười khà khà.

Việc làm ăn buôn bán tốt sẽ giúp cuộc sống hàng ngày ổn định, đúng là một chuyện vui vẻ.

"Đã vận chuyển thức ăn về rồi à?" Ngụy thị hỏi, "Hôm nay chuyển về sớm hơn hôm trước một chút."

"Ừ, đã vận chuyển về rồi, tuyết vừa mới tan, sợ trên đường trơn trượt không dễ đi nên ta muốn đi sớm về sớm, không ngờ trên đường tuyết lại tan nhanh như vậy, cũng chẳng có bùn lầy gì."

Ngô Trác Viễn nói tiếp "Tô tẩu tử làm một ít đồ ăn mới là bánh đậu phộng, nói là sắp tới tết mang ra bán là đúng dịp nhất.

Ta thấy hình thức cũng không tệ, chờ lát nữa nàng đi đón mấy đứa bé thì mang về biếu cha mẹ một ít."

"Trong ngày tết, trong nhà có nhiều người tới chơi, đám con nít đương nhiên cũng nhiều, món bánh đậu phộng này vừa vặn có thể cho bọn nhỏ ăn."

Ngụy thị thấy Ngô Trác Viễn nhớ rõ cả những việc nhỏ nhặt như thế này nên lập tức thấy ấm lòng, nàng liền gật đầu, "Vâng, chàng để ở đó đi, lát nữa ta sẽ cầm qua nhà."

"Được." Ngô Trác Viễn lấy giấu dầu bọc những cái bánh đậu phộng lại, cho vào cái lọ ở bên cạnh thớt để tiện bảo quản và lấy ra.

Ngụy thị hít hít cái mũi, sau đó ghé sát vào người Ngô Trác Viễn, lập tức nhíu mày lại hỏi "Sao trên người chàng lại có mùi rượu?"

"Vừa rồi chạm mặt Tiền chưởng quầy, lôi kéo ta uống một chén, ta không trốn tránh được nên đành uống một ly." Ngô Trác Viễn giải thích, "Thật sự chỉ uống một ly mà thôi, ta nói ở cửa hàng còn có việc nên nhanh chóng né đi."

"Tiền chưởng quầy tửu lượng tốt, sau này chàng nên ít đi thôi, tuy có những việc xã giao không thể tránh được, nhưng rượu cũng không phải thứ tốt lành gì, uống nhiều có hại cho thân thể." Ngụy thị nhắc nhở nói.

"Yên tâm, ta biết rồi, nương tử nói, ta nhất định làm được." Ngô Trác Viễn cười nói, "Có điều vừa rồi ở chỗ Tiền chưởng quầy kia, Tiền chưởng quầy lôi kéo ta nói chuyện, khi ấy có nói về một chuyện, có lẽ Tiền chưởng quầy chỉ nói vu vơ, nhưng ta hơi để bụng một chút, cảm thấy nói cũng có lý." "Chuyện gì?" Ngụy thị hỏi.

"Tiền chưởng quầy nói, hiện giờ việc buôn bán ở cửa hàng chúng ta tốt đẹp, trong huyện thành cũng có người mua thức ăn ở chỗ chúng ta mang về huyện thành bán, so với việc để cho bọn họ đứng ở trung gian kiếm chút tiền thì chi bằng chúng ta dứt khoát tới huyện thành buôn bán đi, cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn."

Ngô Trác Viễn nói tiếp "Đến lúc đó cửa hàng ở huyện thành buôn bán tốt, chúng ta cũng có thể mua nhà cửa để sinh sống ở bên trong huyện thành, Đại Bảo và Nhị Bảo sẽ được đi học ở huyện thành, tương lai sẽ tốt hơn một chút."

Không biết là vì chén rượu kia hay là vì khi Ngô Trác Viễn đề cập đến những việc này trở nên phấn khởi mà gương mặt hơi ửng đỏ.

Đại Bảo cùng Nhị Bảo đang chơi ở trong sân nghe thấy Ngô Trác Viễn nói đi huyện thành, vội vàng vây quanh lại hỏi.

"Cha, chúng ta sẽ đi huyện thành sao?"

"Nghe nói ở huyện thành có rất nhiều đồ ăn ngon và trò chơi đó."

Giọng nói non nớt và mềm mại của hai đứa nhỏ khiến trái tim Ngô Trác Viễn như tan chảy, hắn cúi người xuống bế cả hai đứa nhỏ lên, mỗi tay một đứa, hôn mỗi đứa một cái.