Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 316: Có phúc




Mà lúc này, Bạch Trúc Diệp đã thêu được hơn một nửa đóa hoa phong lan, hơn nữa mũi thêu vô cùng bằng phẳng, không chỉ nhìn rất đẹp, mà khi Tô Mộc Lam đánh giá một chút, đóa hoa này gần như là bản phóng to của hoa văn trên chiếc túi tiền.

Đường cong, nhan sắc, dường như giống nhau như đúc, chỉ có một sự khác biệt duy nhất chính là giống như túi tiền bị phóng to ra gấp ba bốn lần.

Cả lại Bạch Trúc Diệp cũng không vẽ ra đường nét trên vải thêu để thêu, mà là trực tiếp cầm kim, dựa theo dáng vẻ mẫu mà trực tiếp thêu thành hoa.

Lúc trước Tô Mộc Lam đã được chứng kiến thiên phú của Bạch Trúc Diệp về mặt thêu thùa, lúc này nhìn thấy như vậy càng thán phục khả năng thiên phú dị bẩm của Bạch Trúc Diệp hơn.

"Không tồi." Tô Mộc Lam nhìn, không nhịn được gật gật đầu.

Được Tô Mộc Lam tán thành, Bạch Trúc Diệp nhếch miệng cười nói "Cái này có kích thước vừa vặn có thể làm thành khăn, chờ con thêu xong sẽ đưa cho nương."

Bạch Trúc Diệp biết, bên trong những hộ gia đình dư dả một chút đều phải dùng khăn, hơn nữa còn là khăn thêu hoa.

Người khác có, nương nhà nàng cũng có.

"Trúc Diệp thật ngoan." Tô Mộc Lam xoa xoa mái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp.

Thấy nhóm đầu củ cải đều bận rộn ở chỗ này, nàng đi về phía bếp lò, cho thêm hai cục than vào lò.

Sang ngày mới, khi mặt trời ló ra thì tuyết bắt đầu tan chảy.

Ánh mặt trời chiếu tới chỗ nào thì tuyết ở chỗ đó tan nhanh nhất, đặc biệt là trên nóc nhà, vốn đã được dọn dẹp sơ qua nên chỉ còn lại làn tuyết mỏng, vừa bị mặt trời chiếu tới liền biến thành giọt nước tí tách chảy từ mái hiên xuống dưới mặt đất.

Tuyết rơi không lạnh, nhưng nước tuyết tan lại lạnh cóng, nước tuyết từ mái hiên rơi xuống tao thành mảng băng trượt dài trên mái hiên, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi trở nên lấp lánh ánh sáng.

Người lớn nhìn thấy vậy liền cẩm chổi quét sạch đi, ngăn ngừa mảng băng quá lớn, quá sắc nhọn, khi rơi xuống dễ làm người ta bị thương.

Cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm thấy sau khi mảng băng bị đánh xuống mặt đất liền cầm mấy cục băng nhỏ cho vào miệng nhai, giả vờ chính mình hiện tại đang ở mùa hạ nóng bức.

Cũng có mấy đứa dứt khoát lấy một miếng vải bọc lại, nắm vào trong tay, coi bản thân mình chính là một đại hiệp cầm trường kiếm hành tẩu giang hồ như trong truyện của những người kể chuyện kia.

Có thể nói, đợt tuyết rơi này đem lại niềm vui sướng hân hoan cho đám con nít trong thôn.

Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, đối với những hộ nhà nông mà nói cũng là một chuyện đáng để ăn mừng, đặc biệt là trong thời tiết như thế này, có thể danh chính ngôn thuận nghỉ ngơi trong nhà, nghĩ đến cảnh tượng năm sau được mùa, uống trà tâm sự với hàng xóm láng giềng, thật sự quá thoải mái.

Bởi vì tới gần tết nên cửa hàng Ngô Ký rất nhộn nhịp, vợ chồng Ngô Trác Viễn càng trở nên bận rộn hơn.

Bên trong cửa hàng bận rộn là một chuyện, trong nhà cũng rất bận.

Nhà cửa vừa mới mua, năm nay là năm đầu tiên ăn tết ở nhà mới, muốn mua thêm không ít đồ vật, còn muốn đẩy nhanh tiến độ làm hàng tết, quần áo để mặc vào dịp tết, cho nên hai vợ chồng vội đến vắt chân lên cổ.

Nhưng mà có bận đến đâu, Ngô Trác Viễn cũng không quên đặt mua một ít thịt heo và thịt dê gửi đến cho Ngụy gia.

Đương nhiên là chọn thời điểm Ngụy Đại Hữu không có ở nhà, chỉ có Tống thị ở nhà mà mang tới.

Thấy con gái và con rể không tỏ thái độ xa cách với nhà mình, trong lòng Tống thị cũng được an ủi, đặc biệt thấy cử chỉ rất hào phóng của Ngô Trác Viễn, hơn nữa còn nhớ kỹ hàng ngày Ngụy Đại Hữu thích ăn giò nên mua vài cái giò về, bà cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Rốt cuộc con gái nhà mình vẫn có ánh mắt chuẩn, cũng là người có phúc.

Tống thị cảm động trong lòng, cũng thông cảm con gái và con rể làm ăn buôn bán không dễ dàng nên thường xuyên đón hai đứa cháu ngoại về chăm sóc, ngay cả quần áo mới để mặc vào dịp tết cũng vội vã làm cho chúng.