Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 300: Rải cứt chó




Còn những đứa đứng lên thì nhìn nhau một lát, sau đó tất cả đều lục tục ngồi xuống.

"Mấy đứa các ngươi." Bạch Học Văn hừ một tiếng, "Trong đầu không biết chứa cái gì."

"Tất cả mọi người đều có hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng, sinh ra và lớn lên giống nhau, chuyện mà người có thể làm được, chẳng lẽ người khác lại không làm được hay sao? Nếu nói khó nghe hơn, có khi người ta biết làm thứ gì đó nhưng chưa chắc các ngươi đã biết làm đâu."

"Hai ngày không đọc sách, không biết được mấy chữ.

Chính mình còn chưa làm được trò chống gì, lại còn ngứa mắt người khác, đúng là không biết lấy tự tin ở đâu ra.

Sau này còn có ai nói cô nương trong nhà không thể đọc sách thì cút khỏi lớp học trong tộc này đi, lão tử không có dạy dỗ người như vậy, thích đi học ở đâu thì đi."

Ngày thường Bạch Học Văn được coi là người hiền hòa, rất nhiều đứa trẻ trong lớp đùa giỡn với ông cũng không có vấn đề gì, nhưng khi trở nên nghiêm khắc thì cực kì nghiêm khắc.

Đám trẻ biết tính tình của ông, lúc này thấy ông đã nổi lửa giận, tất cả đều ngậm miệng lại không dám hé răng nữa.

Bởi vì trước đó ba người Bạch Thủy Liễu bị những đứa bé khác nghị luận không nên ở chỗ này đọc sách nên ba đứa hơi mất tự nhiên, lúc này thấy tiên sinh bênh vực bọn họ, trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Bạch Học Văn tràn đầy sự biết ơn.

Bạch Học Văn cũng nhìn về phía ba đứa trẻ rồi nói, "Ba đứa tỷ muội các ngươi rất tốt, tình nguyện đọc sách, chứng tỏ là người không lười biếng, cũng có chí tiến thủ, từ nay về sau phải lên lớp nghe giảng, viết chữ.

Nếu người khác nói câu gì không xuôi tai nói, cứ coi như bọn hắn đang rải cứt chó ra."

"Cứt chó là thối nhất, nếu ngửi thấy thì nhất định phải cách xa một chút, đừng bao giờ để bị dây vào người, cũng đừng lý luận lại.

Nếu đã rải cứt chó ra thì nhất định không phải là người, cũng sẽ không hiểu tiếng người đâu."

Những đứa bé vừa "Rải cứt chó" ban nãy lập tức đỏ bừng mặt, lúc này tốp năm tốp ba đứng lên nói "Tiên sinh, chúng con sai rồi."

Lúc này Bạch Học Văn ở trước mặt đám trẻ vẫn vô cùng có uy nghiêm, trước mắt thấy Bạch Học Văn cực kì bất mãn với lời nói và việc làm của bọn họ nên tất cả đều thi nhau đứng lên tạ lỗi.

"Biết sai rồi thì tốt, sau này không được tái phạm nữa, các ngươi vẫn là đệ tử ngoan."

Sắc mặt của Bạch Học Văn hòa hoãn hơn rất nhiều, "Hôm nay chỉ phạt các ngươi sau khi về nhà phải viết bài học hôm nay 30 lần, ngày mai nộp lên cho ta xem."

"Vâng ạ." Nhóm trẻ đáp lời, sau đó ngồi xuống một cách ngay ngắn, trật tự.

Bạch Học Văn ho nhẹ một tiếng, lấy chữ mà hôm nay muốn giảng dạy cho mọi người xem rồi nói "Hôm nay chúng ta sẽ nghe giảng về ‘Bài văn ngàn chữ’…"

Tiếng đọc sách lanh lảnh, vang lên đầy nhịp điệu ở trong sân.

Ba chị em nhà Bạch Thủy Liễu cũng lúc lắc đầu, cùng đọc ngâm nga với những đứa trẻ khác.

Sau khi dạy được một lát, lớp học được tạm nghỉ, đám trẻ tự do làm việc của mình.

Có người bước tới trước mặt ba chị em nhà Bạch Thủy Liễu, tò mò dò hỏi, "Này, sao các ngươi lại muốn tới lớp học trong tộc."

"Nương của ta bảo chúng ta tới học, nương ta nói học chữ đọc sách thì sau này sẽ có rất nhiều ích lợi, cho nên khuyên chúng ta tới học chữ đọc sách." Bạch Thủy Liễu đáp, "Ta chỉ cảm thấy học chữ đọc sách xong thì sau này có thể giúp nương ta làm một chút việc gì đó, cho nên tới học."

Ít nhất, có thể ghi chép gì đó vào sổ sách.

"Nếu thế thì..." Đứa trẻ dò hỏi gãi gãi lỗ tai, "hai, vậy có phải nương của ngươi cũng biết chữ có phải không?"

"Ừ, ta thấy chữ viết của nương ta rất đẹp, không kém mấy so với tiên sinh." Bạch Thủy Liễu nói.

"Lợi hại như vậy……" Lại có một đứa bé khác xông tới, "Vậy nương ngươi làm thức ăn ngon như vậy, có phải hay không là bởi vì đọc sách?"

Người ta từng nói những người đọc sách đều rất tài giỏi, cho nên Tô Mộc Lam từng đọc sách nên mới có thể làm ra thức ăn ngon như vậy.

"Ta cũng không biết." Bạch Thủy Liễu cũng gãi lỗ tai, "Nhưng mà mẹ ta nói, đọc sách nhiều thì khi học làm thứ gì cũng nhanh, nếu gặp phải chuyện gì thì chính bản thân mình cũng có cách giải quyết."