"Ngoan." Tô Mộc Lam xoa xoa đầu Bạch Mễ Đậu.
Đừng nói, đầu rất lớn, có lẽ đúng là kiểu ham học.
Tô Mộc Lam lén lút cười.
Bạch Mễ Đậu đã có tự của mình, từ nay trở đi sẽ được đến học đường học rồi, trong lòng cũng rất cao hứng, khoé miệng chỉ hận không thể kéo đến cả mang tai.
Trở về nhà, đợi hết thời gian thôn tộc học, Tô Mộc Lam liền đi tìm Bạch Học Văn, thương lượng về chuyện cho ba người Bạch Thuỷ Liễu đến tộc học để đọc sách.
Bạch Học Văn ngoài năm mươi tuổi, để râu dài, trông có vài phần tư thái nhẹ nhàng phong độ của văn nhân.
Đương nhiên, nếu lúc này ông không phải đang đuổi theo một con gà trống.
Hơn nữa còn đuổi không kịp.
Gà trống vỗ cánh phành phạch bay lên đầu tường, Bạch Học Văn vồ hụt, ngã đập mông, một thân trường sam vải bông nhiễm đầy một mảng bụi đất.
Đương nhiên, Bạch Học Văn không ngờ rằng sau khi tan học còn có người đến tìm ông, hơn nữa còn là phụ nhân, có chút lúng túng từ dưới đất bò dậy, ho nhẹ một tiếng: "Cái tên này từ trong lồng chạy ra, ta đang muốn đi bắt nó, khiến nhà Thạch Đường chê cười rồi."
"Lúc này đến tìm lão phu, là có chuyện gì?"
"Vậy ta cũng đi thẳng vào vấn đề nhà, đến tìm tiên sinh là muốn cho hài tử nhà ta đi theo tiên sinh đến đây đọc sách." Tô Mộc Lam nói.
"Mễ Đậu?" Bạch Học Văn gật đầu nói: "Được, ngày mai trực tiếp lên lớp là được rồi."
Không nói đọc sách trong tộc học, cũng chính là mang vài cái băng ghế lên trên căn phòng không đó, bọn nhỏ ngồi hàng hàng, cùng đọc theo ông là được, đọc xong liền cho hài tử biết chữ, viết chữ.
Nhưng viết chữ cũng không phải trên giấy, quá phí giấy và bút mực, họ dùng bàn cát.
Trong khay gỗ được trải lên một lớp cát nhỏ, dùng đũa trúc kích thước thích hợp để thay cho bút, luyện chữ trên bàn cát, viết không tốt, viết sai thì trực tiếp dùng đĩa đẩy bằng, viết lại một lần nữa, không cần phải tiêu phí tiền bừa bãi.
Những vật này trong tộc học đều có, không cần đặt mua ở nhà, đến đi học chỉ cần đưba người đến là được.
"Tiên sinh hiểu lầm rồi, không phải Mễ Đậu nhà ta, mà là Thuỷ Liễu, Lập Hạ với Trúc Diệp nhà ta." Tô Mộc Lam giải thích: "Ta muốn đưa ba đứa nó đến tộc học để học."
Bạch Học Văn ngẩn ra một chút, tiếp theo nở một nụ cười: "Được, ngày mai trực tiếp đưa lên lớp là được."
Bấy giờ, đến phiên Tô Mộc Lam ngẩn ra một chút.
Theo nàng biết, tạm thời trong tộc học vẫn còn chưa có cô nương gia đến đây đọc sách, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Bạch Học Văn từ chối, nhưng chưa từng nghĩ, Bạch Học Văn lại đồng ý thống khoái như vậy.
"Được, vậy ngày mai ta liền cho bọn nhỏ đến đọc sách là được nhỉ." Tô Mộc Lam nói: "Cần chuẩn bị những thứ gì?"
"Tạm thời không cần, đến học trước hai ngày, để ta xem tình trạng của bọn nhóc một chút, nếu cần ta lại nói với ngươi." Bạch Học Văn đáp.
"Được, làm phiền tiên sinh hao tâm tổn trí dạy bảo." Tô Mộc Lam nói cám ơn, cầm giỏ trúc trong tay đưa cho Bạch Học Văn: "Một ít món ăn nhà làm, tiên sinh đừng ghét bỏ nhé."
Việc buôn bán thức ăn của Tô Mộc Lam trên trấn rất tốt, Bạch Học Văn cũng biết, cũng từng mua một ít thức ăn của nhà Tô Mộc Lam, lúc thấy bên trong có trứng gà, bánh ngọt và bắp rang thì nở nụ cười: "Vậy lão phu không khách sáo nhé."
Dứt lời, cầm đồ trong giỏ đến nhà bếp chỉnh lý một phen rồi đưa giỏ trúc trả lại cho Tô Mộc Lam, lại tiễn nàng ra cửa.
Lập tức làm xong hai chuyện, bọn nhỏ đều có thể thuận lợi nhập học đọc sách, Tô Mộc Lam cũng mang tâm trạng thật tốt, trở về thu xếp bao hết đống mì hoành thánh rồi làm cơm tối.
Hôm sau, Tô Mộc Lam rời giường sớm, làm mười phần điểm tâm phong phú.