Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 297: Ban chữ




Triệu Khải Tài nói: "Có điều, đọc sách này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, quan trọng là cần kiên trì bền bỉ, nếu như chỉ vì thể diện và giành được tiền đồ, nhất thời hứng khởi đến học hai ngày, sau này thấy đi học cực khổ nên không đến nữa, vậy là không được."

"Tiên sinh yên tâm, nương ta nói đọc sách có thể hiểu được lý lẽ, mang lại rất nhiều lợi ích cho con người, ta nghe lời nương của ta, nhất định sẽ học cho giỏi, tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ học." Bạch Mễ Đậu ưỡn cao lồng ngực, cao giọng đáp.

Tuổi tác không lớn, nhưng lúc nói câu nói này trái lại có chút khí thế.

Triệu Khải Tài có chút hài lòng, lúc nghe đến câu nói "đọc sách có thể hiểu được lý lẽ" kia, trong lòng ông cũng có chút khen ngợi Tô Mộc Lam.

Bình thường, nông gia cho hài tử đọc sách, không điều gì khác hơn là để trở nên nổi bật, vả lại ép hài tử đọc sách, thường xuyên tận tâm chỉ bảo, "làm rạng rỡ tổ tông", "vinh quang cửa nhà", "cả nhà đều chỉ trông cậy vào ngươi" kia, gần như đều đã trở thành câu cửa miệng củba người thường.

Lời nói như đọc sách có thể hiểu được lý lẽ này vô cùng hiếm thấy.

Triệu Khải Tài phát hiện, tuy Tô Mộc Lam này là nôn phụ bình thường, nhưng cái nhìn của nàng lại vô cùng không tầm thường, lập tức càng cảm thấy Bạch Đậu Mễ có thể trở thành một đệ tử tốt hơn.

"Lời nói này vô cùng hay." Triệu Khải Tài cười nói: "Vậy sau này cứ đến học đường đi, học đường bắt đầu lên lớp vào lúc giờ Thìn canh ba, đến lúc đó đừng đi trễ, ngày mai cũng phải ở nhà chuẩn bị một ít đồ dùng học tập nữa."

"Giấy và bút mực đấy, bây giờ hài tử còn nhỏ, không cần mua thứ quá tốt đâu, có thể dùng bền là được rồi, đến lúc đó ta sẽ cho chuẩn bị sách vở, còn mấy thứ khác đợi học được một thời gian rồi hẳn mua thêm."

"Vâng, học sinh nhớ kỹ rồi." Bạch Mễ Đậu đồng ý.

"Nếu ngươi đã muốn đi học thì cần phải có tự cho thoả đáng, nếu như sau này ngươi đã gọi ta một câu tiên sinh, vậy ta đã là lão sư của ngươi, tự này cứ để ta chọn nhé."

Triệu Khải Tài nghĩ một hồi mới nói: "Nếu tên ngươi là Mễ Đậu, mễ với đậu đều là các loại dùng cho nhà nông, vả lại cũng chẳng thể làm được gì nếu như trời không giáng cơn mưa, vậy tự của ngươi chính là Vũ Lâm, sao nào?"

"Vũ Lâm tạ tiên sinh ban tự." Bạch Mễ Đậu nhận được tự thì hết sức cao hứng, vội vàng cảm tạ một phen.

Mà Triệu Khải Tài cũng viết lại ba chữ Bạch Vũ Lâm lên giấy, giao cho Bạch Mễ Đậu.

"Đa tạ Triệu tiên sinh." Tô Mộc Lam cũng nói tạ ơn, đẩy đến những món ăn đã chuẩn bị trước: "Đây là những món ăn ta tự làm, mong rằng tiên sinh không ghét bỏ, ngoài ra, ta muốn hỏi một chút xem luồng tu này bao nhiêu?"

Học sinh thường xuyên sẽ đưa một vài thứ đến học đường, đầu năm hoặc cuối năm, hai người Triệu Khải Tài cũng sẽ phát một ít gì đấy, xem như có qua có lại, lúc này Triệu Khải Tài không khách sáo: "Vậy Triệu mỗ cũng không khách sáo, mặt dày nhận vậy, đa tạ."

"Luồng tu này buộc thu năm lượng hàng năm, cần nộp một lần duy nhất, vừa vặn lúc này cũng là cuối năm, cũng chẳng tính hơn một tháng này đâu, đợi đến sang năm đến đầu năm sau cùng nộp chung luồng tu với mấy người bên ngoài là được."

Thân là lão sư, nên thu tu, vừa vặn lại là người đọc sách nên không thể tính toán chi li, khiến mình dính đầy mùi tiền, hai người Triệu Khải Tài đối với chuyện này đều không hẹn mà trùng ý, cho nên vào mấy tháng rải rác, không nhiều, thì sẽ không thu thêm số ngoài định mức.

"Đa tạ tiên sinh." Tô Mộc Lam thấy thế, cũng cảm thấy nhân phẩm của Triệu Khải Tài không tệ, ông là một tiên sinh tốt.

Chuyện nhập học vô cùng thuận lợi, Tô Mộc Lam với Bạch Mễ Đậu vô cùng cao hứng mà đi về nhà.

Chỉ là lúc trở về, Bạch Mễ Đậu còn cẩn thận từng bước đi nữa.

"Nhìn cái gì thế?" Tô Mộc Lam liếc nhìn Bạch Mễ Đậi hoạt bát đi đường, còn vừa liên tiếp quay đầu nhìn lại.

"Con không thường đến bên này, để nhận biết đường, thuận tiện tính thử đi từ nhà đến học đường tốn bao lâu thời gian." Bạch Mễ Đậu trả lời: "Có lẽ, như vậy cũng hiểu được khi nào nên từ nhà xuất phát."