Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 296: Thận trọng




Tuy không tốt bằng những hoa văn thêu trên hầu bao củba người ta, nhưng cũng có chút ý nghĩa.

Điều này khiến cho Bạch Trúc Diệp cảm thấy vô cùng có thành tựu, chỉ hận không thể mỗi ngày đều cầm lấy mấy thứ này, đến cả lúc đi ngủ cũng chẳng chịu đi.

Nhưng Tô Mộc Lam muốn để cho bọn nhóc đi học, như vậy, thời gian thêu hoa cũng bị rút ngắn lại.

Bạch Trúc Diệp có chút không nỡ, nhưng mà....

Bạch Trúc Diệp suy nghĩ kỹ một hồi cuối cùng cũng gật đầu theo: "Con cũng nghe nương."

"Thành." Tô Mộc Lam thấy bốn củ cải trên cơ bản đều không có ý kiến gì, liền nhếch miệng cười: "Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi, đợi một lúc ta sẽ đi đến học đường nói chuyện này với tộc học."

"Sau đó chúng ta lại đi lên trấn, mua chút giấy và bút mực gì đó về."

"Ừm." Bốn củ cải đầu.

Việc này không nên chậm trễ, Tô Mộc Lam vội vàng làm xong công việc trên tay, đi nướng gà, bánh gato, rang mỡ lợn đậu phộng gì đó, đợi làm xong những việc này, Tô Mộc Lam gói lại mấy cái trứng gà và bánh ngọt, dẫn Bạch Mễ Đậu đi đến học đường kia trước một chuyến.

Học đường kia nằm ở phía cửa thôn Hàn Gia Trang, ở phía nam thôn Bạch Gia, cũng không cách quá xa, xấp xỉ với Trương Gia Trang.

Ở học đường kia, Tô Mộc Lam tìm được một trong hai vị tiên sinh, Triệu Khải Tài, Triệu tiên sinh, đến nói rõ ý đồ với ông.

Triệu Khải Tài ngoài ba mươi, vóc dáng không cao, hơi mập, trông có chút hòa ái, ông đánh giá Bạch Mễ Đậu trên dưới một phen rồi hỏi: "Ngươi tên là gì, năm nay mấy tuổi?"

"Hồi tiên sinh, ta tên Bạch Mễ Đậu, năm nay bảy tuổi." Bạch Mễ Đậu nhu thuận trả lời.

"Vậy qua năm là tám tuổi rồi." Triệu Khải Tài khẽ gật đầu: "Lúc trước có từng đọc sách hay không, có biết chữ không?"

"Chưa từng đến học đường nghiêm chỉnh, lúc ở nhà, nương từng dạy ta một ít chữ, thuộc được Bách Gia tính, nếu như viết thì cũng có thể viết được vài chữ đơn giản."

Ban đêm, lúc nhàn rỗi ở nhà, Tô Mộc Lam sẽ dạy một ít, nhưng cũng chỉ giới hạn mấy chữ đơn giản, mấy chữ phồn thể phức tạp kia, Tô Mộc Lam cũng hạn chế nhìn và nhận biết, viết cũng không thuần thuật, cũng không biết nét bút lúc hạ bút từ đâu nên không dám dạy sâu.

"Vậy ngươi viết mấy chữ xem thử nào?" Triệu Khải mới trải một trang giấy lên trên bàn.

Lúc ở nhà, thời gian Bạch Mễ Đậu cầm bút rất ít, phần lớn đều vạch dưới đất, lúc này bỗng nhiên bảo cậu bé viết chữ, nhất là ngay trước mặt tiên sinh tương lai nữa, Bạch Mễ Đậu vẫn có chút căng thẳng, tay cầm bút có hơi run rẩy, nhưng vẫn đoan chính viết lên hai câu đầu của Bách Gia tính.

"Vẫn được." Triệu Khải Tài quan sát mấy chữ kia một chút, khẽ gật đầu, coi như chỉnh tề.

Có điều cũng chỉ chỉnh tề thôi, cũng không có bút pháp gì để nói, có điều hài tử chưa được đi học mà đã được như thế, Bạch Đậu Mễ như thế này cũng đã xem như không tệ rồi.

"Đa tạ tiên sinh khích lệ." Bạch Mễ Đậu mỉm cười nói cảm ơn.

Người cũng có chút lễ phép.

Nụ cười trên mặt Triệu Khải Tài cũng nhiều thêm một chút.

Học sinh này, tài năng và học vấn là một mặt, nhân phẩm cũng là một mặt cực lớn.

Một ngày làm sư cả đời làm cha, về sau phẩm hạnh của học sinh thế nào cũng luôn được bàn đến trên đầu lão sư, người đọc sách coi trọng danh dự, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Nhất là các cuộc thi sau này đều cần bọn họ liên danh tiến cử, nếu như nhân phẩm không được, trong lúc dự thi còn gian lận gì đó, những người tiến cử như bọn họ đây cũng đều phải gặp hoạ theo.

Cho nên lúc thu nhận học sinh, Triệu Khải Tài cũng có chút thận trọng.

"Đậu Mễ có thể nhập học, hai ngày nay có thể đến học đường trước để theo nghe bài học một chút, vừa vặn sau thu hoạch ngày mùa cũng có thêm ba bốn em đến, có thể cùng nhau học."