Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 294: Có việc muốn nói




Nhà mẹ đẻ của Lưu thị không tính là kém, trong nhà cũng có Ba huynh đệ có thể làm chỗ dựa, gả đến nơi này nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ phải trợ cấp nhà đẻ, ngược lại nhà mẹ đẻ của nàng còn thường xuyên tặng đồ vật cho.

Nếu nói lời không khách khí thì thật sự nếu Lưu thị tức giận về nhà mẹ đẻ thì nhà mẹ đẻ cũng có thể nuôi nàng, có thể cho nàng cả đời ăn no mặc ấm.

Trái lại trong nhà Hàn thị có hai nhi tử, lão đại là Bạch Hữu Lượng, ở bên ngoài tìm một cô nương của một gia đình giàu có làm buôn bán để thành thân, đã làm ăn nhiều năm ở bên ngoài, cuộc sống trôi qua không tệ nhưng thực chất không khác gì đang ở rể cả.

Nghe nói đứa con của hắn cũng không thể mang họ Bạch, quanh năm suốt tháng cũng không thấy trở về thăm nhà lần nào, mỗi lần tới cũng chỉ mang hai gói điểm tâm, hoàn toàn không cho Hàn thị tiền dưỡng lão.

Còn Bạch Hữu Quang cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là ở nhà chăm sóc ruộng đất, mà đất đai trong nhà cũng không tính là nhiều, hàng năm còn phải đi làm thuê vài mẫu đất trong nhà Bạch Kim Bắc để kiếm thêm ít tiền, ngoại trừ chi phí ăn uống hàng ngày thì gần như cũng không còn lại bao nhiêu.

Gia đình như vậy, còn muốn tra tấn con dâu, cũng không sợ là nếu có chuyện gì thì nhà họ có lẽ không thể cưới được con dâu khác sao.

Tình huống bình thường thì nhà chồng tuy không thể cung cấp đồ ngon vật lạ cho con dâu thì cũng phải tương đối khách khí, ít nhất mặt ngoài là không thể bắt nạt, cũng chỉ là bởi vì tính tình của Lưu thị mềm mại, người lại tốt bụng, Hàn thị thấy nàng dễ bắt nạt, liền lên mặt dạy đời.

"Tô tẩu tử yên tâm, đạo lý này lòng ta đều hiểu rõ." Lưu thị hiểu được là Tô thị muốn giúp cuộc sống của nàng thoải mái hơn một chút, cười tủm tỉm đồng ý, sau đó cầm lên giỏ trúc: "Vậy Tô tẩu tử bận việc đi, ta cũng trở về nấu cơm đã."

"Được." Tô Mộc Lam tiễn Lưu thị ra cửa sau đó tiếp tục bận rộn làm cơm.

Buổi tối có canh sườn hầm thơm ngào ngạt và bánh xèo nóng giòn ngon, mỗi người đều uống chừng hai bát canh rồi mới buông bát đũa xuống.

Ngày hôm sau, buổi sáng thức dậy ăn bánh trứng hấp mềm mại thơm nức, cùng với cháo táo đỏ sền sệt và ngọt ngào, sau khi ăn xong thì Tô Mộc Lam dẫn bọn trẻ cùng nhau dọn dẹp bát đũa.

Bốn củ cải nhỏ rất có ý muốn trợ giúp chuẩn bị làm đồ ăn cho hôm nay.

"Trước tiên chưa cần vội làm việc, nương có việc muốn nói với các con, tất cả ngồi xuống đã." Tô Mộc Lam nói.

Bốn củ cải nhỏ tự lấy ghế dài, đồng loạt ngồi xuống trước bàn ăn ở nhà chính, bốn đôi mắt đen như hạt nho long lanh nhìn về phía Tô Mộc Lam: "Nương, có chuyện gì thế?"

"Một chuyện rất quan trọng, cũng liên quan đến tương lai của các con sau này, nương cảm thấy một mình quyết định không được, liền muốn hỏi ý nghĩ của các con."

Tô Mộc Lam cũng ngồi xuống, ôn nhu nói: "Các con cũng càng ngày càng trưởng thành, nương cũng đã chậm rãi giao công thức của một số đồ ăn cho phu thê Ngô chưởng quầy làm rồi, cũng không cần luôn ở nhà làm đồ ăn, cho nên nương muốn đưa các con đi học đường đọc sách."

"Chỉ là nương đã hỏi thăm một chút, học đường ở gần đây đều không thu đệ tử là nữ, chỉ nhận đệ tử là nam, nhà chúng ta thì chỉ có Mễ Đậu mới có thể đi học, nhưng mà ba người các con cũng đừng khó chịu, nương sẽ hỏi thăm một chút xem có thể đưa các con đến học đường trong tộc của thôn Bạch gia chúng ta học tập hay không."

Nói là học đường của tộc nhưng thực ra chỉ có một tiên sinh, là Bạch Học Văn cùng thôn, năm nay đã năm mươi tuổi, chưa từng đi thi tú tài, coi như là lão đồng sinh.

Ở trong thôn dạy bọn trẻ nhận biết chữ, cầm được bút, để cho bọn trẻ trong thôn không bị mù chữ mà thôi, ngày thường nhà ai cần viết thư hay viết câu đối cũng sẽ tìm ông ấy.

Bạch Học Văn phải làm rất nhiều việc, vì vậy Bạch Khang Nguyên làm chủ, mỗi năm đều từ bên trong nhà thờ tổ lấy ra hai lượng bạc đưa cho Bạch Học Văn, xem như là tiền công vất vả.