Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 293: Giận dỗi




Bên này Tô Mộc Lam dẫn đám người Phương chủ bộ đi xem mảnh đất mới khai hoang kia.

Ở xa nguồn nước, lại là ruộng dốc, cấu tạo và tính chất của đất đai vừa nhìn đã thấy không được tốt, cuối cùng vẫn là quyết định cấp bậc là "Cùng" và cũng thuận tiện làm luôn khế đất.

"Đa tạ chủ bộ đại nhân, cũng làm phiền các vị nha sai." Tô Mộc Lam lễ phép nói lời cảm ơn.

Phụ nhân nói chuyện khéo léo và lễ phép, vừa rồi bị người khác gây sự cũng không kích động kêu oan, ngược lại còn giải thích rõ ràng lý do, từng câu từng chữ nếu nói được những điểm quan trọng.

Đám người Phương chủ bộ đều có ấn tượng tốt về Tô Mộc Lam.

"Đó là nhiệm vụ của ta, không cần khách khí." Phương chủ bộ chào hỏi rồi cùng Bạch Khang Nguyên đi sang nhà khác làm việc tiếp.

Chuyện đất đai đã xử lý ổn thỏa, Tô Mộc Lam liền cầm đồ trở về nhà.

Thấy mặt trời đã muốn nghiêng về phía tây, Tô Mộc Lam từ trong thùng cất thịt tìm mấy miếng xương heo ra, chặt thành từng khúc nhỏ, để chuẩn bị buổi tối hầm sườn heo ăn.

Sườn hầm củ cải, làm thành món canh nóng, ăn một bát vào buổi tối cũng có thể xua tan cái lạnh vào đầu mùa đông.

Mùa đông ăn củ cải, mùa hè ăn gừng, củ cải rất tốt cho sức khỏe, cũng là thực phẩm nên ăn trong thời gian này.

Tô Mộc Lam bận rộn một lúc thì Lưu thị đến cửa, cầm theo một giỏ trúc bên trong có đặt hai bắp cải trắng.

"Tô tẩu tử, buổi chiều nay mẹ chồng ta…" Sắc mặt Lưu thị tràn ngập xin lỗi: "Thật sự xin lỗi."

"Đó là lỗi của bà ta, cũng không phải lỗi của ngươi, cũng không thể bởi vì chuyện mà bà ta gây ra nên bắt ngươi chịu tội được, ta nếu thực sự nhận lời xin lỗi này thì còn thành người nào?" Tô Mộc Lam cười nói: "Ngươi yên tâm, bà ta như thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của hai chúng ta."

Lưu thị thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, thì trong lòng cũng yên ổn hơn, lấy bắp cải trong giỏ trúc ra ngoài: "Trong nhà có trồng bắp cải, cũng không biết vì sao mà năm nay trồng bắp cải không cuộn lại, cứ từng lá xổ ra nhìn rất lộn xộn, nhưng cũng có mặt tốt là lá lớn, ít lá già, nấu mì sợi hay gì thì nhìn lá rau xanh mượt cũng thấy đẹp." "Ngươi đừng luôn lúc nào cũng tặng đồ ăn cho ta." Tô Mộc Lam hướng sang sân bên kia bĩu môi: "Nếu không lão thái bà kia sợ là sẽ càng nổi giận."

"Tuy rằng chuyện buổi chiều hôm nay là do bà ta gây sự, nhưng dù sao cũng là hồ ly thì không làm được, cuối cùng còn khiến bản thân bị liên lụy, đang đầy bụng tức giận đấy, chỉ sợ là muốn tìm ngươi để trút giận, ngươi phải để ý một chút đấy."

"Trời, cũng không có gì, cùng lắm là cằn nhằn thêm hai câu, ta bây giờ đã không để ý tới bà ấy rồi, cứ để bà ta mắng là được, chỉ coi như là không nghe thấy, nếu thật sự nhịn không nổi nữa thì nói lại hai câu, bà ta luôn bị ta làm cho tức giận thêm đấy."

Lưu thị nhắc tới chuyện này liền nhịn không được mà cười híp mắt.

Từ sau khi nghe xong đề nghị của Tô Mộc Lam, Lưu thị giống như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.

Không hề để ý việc Hàn thị có tiếp thu nàng hay không, ngược lại chỉ để ý bản thân có vui vẻ hay không, nên cuộc sống trôi qua thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí có nhiều lúc nói lại khiến Hàn thị không nói được lời nào thì trong lòng càng thêm sảng khoái.

Chỉ có một chuyện không tốt là Bạch Hữu Quang thường xuyên vì chuyện này mà giận dỗi với nàng.

Lưu thị nghĩ đến chuyện này thì nụ cười trên mặt cũng hơi nhạt đi một chút.

Tô Mộc Lam phát hiện được sự thay đổi nhỏ này, cười nói: "Ngươi có thể nghĩ thông thoáng hơn thì là điều tốt nhất rồi, thật ra rất nhiều chuyện chính là như vậy, không suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nghĩ thoáng ra một chút thì có thể sống vui vẻ hơn, nghĩ không ra được thì chỉ có thể khiến bản thân uất nghẹn trong lòng."

"Có một số việc, ngươi để ý nhưng người bên ngoài lại không hề để ý tới, nhưng nếu như ngươi dứt khoát cũng hoàn toàn không thèm để ý nữa, thì ngược lại người khác có lẽ sẽ lại để ý.

Làm người có đôi khi phải thẳng lưng mà sống thì mới thoải mái được, chúng ta làm việc không trái ngược đạo lý, không có việc gì phải cúi đầu với ai cả."