Nàng không nhịn được bỡn cợt nói, "Vừa rồi Lý chính thúc nói những chuyện đó, tẩu đã nhớ kỹ chưa?"
Trong nhà của Bạch Kim Bắc và Phùng thị có nhiều đất, nếu đất đai bị phân chia theo cấp bậc mà tính thuế thì chuyện này có ảnh hưởng lớn tới nhà nàng, nhưng nhìn dáng vẻ kia của phùng thị thì …
"Không nhớ kỹ chuyện ấy." Phùng thị đáp lời vô dùng dứt khoát, "Vừa rồi đầy đầu óc chỉ nghĩa đến món ăn ngon mà ngươi nói."
Quả nhiên, tính cách ham ăn của Phùng thị vẫn trước sau như một.
"Chuyện này cũng không thể trách ta, ai bảo ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa, Lý chính thúc nói lải nhải hết câu nọ câu kia, ai mà nhớ rõ được?"
Bạch Khang Nguyên vừa hay đi đến phía sau lưng Tô Mộc Lam cùng Phùng thị "……"
Ông vốn nghĩ trong nhà Phùng thị nhiều đất, Bạch Khang Nguyên muốn dặn dò một chút, đến lúc đó phải tìm hết toàn bộ khế đất ra, đừng để sót cái nào, cũng muốn nhắc nhở Tô Mộc Lam, bảo nàng thừa dịp này người của nha môn tới thì xin cấp khế đất của vài mẫu khoai lang đỏ kia.
Kết quả vừa đến phía sau hai người đã nghe thấy Phùng thị nói những lời này.
Ông … lải nhải nhiều quá sao?
Bạch Khang Nguyên hơi nhăn nhó mặt lại, ho nhẹ một tiếng.
Tô Mộc Lam và Phùng thị nghe được tiếng ho, quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Khang Nguyên ở phía sau.
"Lý chính thúc, sao thúc lại ở chỗ này, làm cháu sợ giật nảy mình." Phùng thị vỗ vỗ ngực, "Thúc như thế thật đáng sợ, dọa chết người như chơi, cũng may là ban ngày ban mặt, nếu không cháu sẽ nhảy bật lên mất."
Nếu là lúc gió lộng trăng mờ, chẳng phải nàng sẽ đứng vào chỗ của ông ta hay sao?
Khuôn mặt của Bạch Khang Nguyên chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, "Thế thì thật xin lỗi …"
Tiếp theo ông nhìn về phía Tô Mộc Lam nói, "Vợ Thạch đường à, lúc này người của nha môn tới, ngươi nhân dịp này mà xin cấp khế đất đi."
"Lý chính thúc yên tâm, khoảng thời gian trước cháu đi huyện thành, vốn là muốn đi xin khế đất, kết quả là người của nha môn truyền lời nói cứ ở nhà chờ là được, nhân lúc này sẽ cấp khế đất cho cháu." Tô Mộc Lam đáp.
Thấy Tô Mộc Lam làm việc ổn thỏa có trật tự, không giống những người khác làm chuyện gì cũng không trù tính, không lo liệu, trong lòng Bạch Khang Nguyên thoáng yên tâm hơn.
"Thế còn … vợ Kim Bắc, nhà ngươi …"
"Lý chính thúc, chuyện này có thể tới nhà nói với cha chồng cháu được không.
Trong nhà cũng có nhiều đất, cháu không nhớ được, cũng không rõ có bao nhiêu".
Quan trọng nhất chính là, thật sự không có tâm trí nào để làm.
Cho nên Phùng thị trực tiếp đùn đẩy chuyện này cho cha chồng.
Sắc mặt của Bạch Khang Nguyên lập tức càng phức tạp hơn.
Trong nhà có bao nhiêu đất cũng không nhớ … Nghe như vậy, đây là tiếng người sao?
Đúng là rầu rĩ mà, người ta nói trong nhà có vợ hiền thì chẳng phải lo lắng gì, nếu có vợ đảm đang, tháo vát mọi chuyện thì trong nhà nhất định sẽ giàu có, mà hiện thực đúng là như thế, mở rộng tầm mắt nhìn cứ hễ là nhà giàu thì vợ nhà người ta đều là người có năng lực xuất chúng.
Ấy thế mà nhà của Bạch Kim Bắc lại hoàn toàn ngược lại, Phùng thị cùng lắm chỉ được coi là người không xấu, đối với việc đảm đang tháo vát quản gia thì kém xa vạn dặm, nhưng nhà của Bạch Kim Bắc đúng là càng ngày càng giàu có.
Bạch Khang Nguyên cũng bất đắc dĩ, đành phải vỗ vỗ cái trán, "Được rồi, ta sẽ tới nhà cháu một chuyện, nói chuyện với cha chồng cháu."
"Vâng." Phùng thị cười hì hì, túm Tô Mộc Lam rời đi.
Tới nhà của Tô Mộc Lam, nàng liền ló đầu ra nhìn xung quanh mà hỏi "Ngươi nói thức ăn ở đâu?"
"Ở chỗ này." Tô Mộc Lam bảo Phùng thị vào trong nhà chính ngồi cho ấm, còn mình lại bưng một cái đĩa tới.
Trên đĩa có mấy cái bánh tròn được xếp ngay ngắn trật tự, có điều thoạt nhìn mấy cái bánh tròn nhỏ xinh này có màu ố vàng.
Phùng thị thấy thế, lập tức nở nụ cười, "Ta cứ tưởng là cái gì, hóa ra là bánh đậu phộng, thế mà ngươi lại muốn lấy cái này để lừa ta."