"Đúng là như vậy, nhưng lúc này cũng hơi chậm trễ."
Tô Mộc Lam nói, "Ta cũng không gạt các ngươi, số lượng đồ ăn mà cửa hàng bán mỗi ngày các ngươi cũng nhìn thấy, có thể nói là không ít, mỗi ngày ta cùng bốn đứa trẻ bận rộn hết cả ngày, sau này nếu việc buôn bán lại tốt hơn nữa, sợ là ban ngày cũng không làm kịp, ta chẳng thể làm được bất cứ thứ gì khác, cũng khiến bọn nhỏ mệt quá sức."
"Bọn trẻ còn nhỏ, sau này cũng có thứ mà chính chúng muốn học, không thể cứ luôn đi theo ta làm thức ăn, mà ở chỗ ta thì sao, nếu mọi thứ thuận lợi thì tốt, nhưng nếu một ngày nào đó ta đau đầu nhức óc, không làm thức ăn được thì bên trong cửa hàng sẽ không có đồ vật để bán."
"Cho nên ta suy nghĩ, dạy hai vợ chồng các ngươi làm thức ăn, các ngươi làm một ít, ta làm một ít, như vậy đều có thể gánh vác lẫn nhau, có chuyện gì cũng có thể quan tâm hỗ trợ lẫn nhau, không đến mức có việc gì lại trở nên luống cuống."
"Lại nói tiếp về vấn đề tiền của chúng ta, cũng đừng chia tiền theo phương pháp chỉ tính lãi ròng như trước đây, cứ dựa trên sổ sách mà chia đôi là được, các ngươi thấy thế nào?" Hai vợ chồng lại suy nghĩ hồi lâu.
"Quá tốt rồi, chúng ta cũng rất vui, nhưng mà …"
Ngô Trác Viễn gãi gãi đầu, "Tô tẩu tử thật sự yên tâm về chúng ta sao? Không sợ đến lúc đó truyền nghề cho đồ đệ, sư phụ chết đói hay sao? Ngộ nhỡ hai chúng ta học xong cách làm thức ăn này, sẽ vong ân phụ nghĩa thì làm sao bây giờ?"
Tô Mộc Lam lập tức nở nụ cười, "Đây là vấn đề đầu tiên, hai vợ chồng các ngươi nhân phẩm ngay thẳng, ta là tin được."
"Thứ hai là, truyền nghề cho đồ đệ, sư phụ đói chết, đó là đồ đệ tự lập gia nghiệp riêng, đoạt bát cơm của sư phụ, nhưng chúng ta vốn chỉ có một nồi cơm, ngươi có thể nấu cơm càng ngon hơn, chẳng phải ta còn có thể uống thêm vài ngụm canh hay sao?"
"Thứ ba là, dù sao cũng không sợ, viết ra giấy trắng mực đen, nếu thật sự xảy ra chuyện, nha môn sẽ không mặc kệ, hơn nữa, những thức ăn này là từ đâu mà ra, nếu chỉ vì mấy thức ăn này mà bỏ rơi ta thì ta chỉ có thể nói các ngươi quá ngu ngốc."
Mục đích ban đầu của việc hợp tác chính là tin tưởng lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, cái gì cũng tốt thì thôi, nếu muốn chơi xấu, bất kể ngươi có tính toán chu toàn đến đâu thì vẫn luôn có kẽ hở để người khác chui vào.
Tô Mộc Lam nhìn Ngụy thị hiền lành lương thiện, Ngô Trác Viễn cũng không phải là kẻ mất gốc.
Bản tính của hai người bọn họ như vậy sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn.
Hơn nữa đối với vợ chồng bọn họ, nếu tiếp tục hợp tác thì lại có thể kiếm được tiền.
Nếu có ý đồ xấu thì sẽ bị mọi người thét đánh, sau này cũng không thể sống ở thị trấn này nữa.
Bọn họ đều là người làm ăn, sao có thể không tính đến khoản rắc rối này.
Kì thật lúc trước Tô Mộc Lam cũng nghĩ tới chuyện tuyển người phụ giúp việc ở trong thôn làm thức ăn, nhưng mà việc làm thức ăn vặt này chung quy cũng phải có thiên phú, nếu có thiên phú, đã sớm xuất hiện rồi.
Hiện giờ không đào đâu ra được, chỉ có thể nói là tư chất bình thường, không dạy được.
Vả lại ở trong thôn có quan hệ tốt đẹp với không ít người, nếu gọi người này tới mà không gọi người kia tới cũng dễ khiến người ta suy nghĩ.
Hơn nữba người trong cùng thôn phần lớn có quan hệ họ hàng, hôm nay trong nhà xảy ra chuyện không tới làm, ngày mai lại gọi người trong nhà tới làm thay, có một số việc nói nhẹ được, mà nói nặng lời cũng không xong.
Có câu nói rằng tình cảm gia đình không làm ảnh hưởng đến tiền bạc, nhưng tiền bạc lại dễ làm tổn thương tình cảm, việc làm ăn buôn bán này, tốt nhất nên bàn với người làm ăn buôn bán.
Ngô Trác Viễn và Ngụy thị trước đó đã từng học làm thức ăn điểm tâm, học những thứ này không chỉ nhanh mà có thể vừa dạy vừa học cùng tiến bộ, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau khi bàn giao công việc này, nàng mới có tâm trí và sức lực đi làm những việc khác.