Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 283: Đóng đế giày




Gian lớn là nơi ở của ba đứa trẻ Bạch Thủy Liễu, Bạch Lập Hạ cùng Bạch Trúc Diệp, gian nhỏ ở bên kia là nơi ở của Bạch Mễ Đậu, như vậy nam nữ vừa có sự ngăn cách, vừa có thể nương tựa gần nhau, rất thuận tiện.

"Được, chờ khi nào ta rảnh sẽ may cho đệ." lúc này Bạch Trúc Diệp đang vui vẻ, nhận lời rất dứt khoát.

"Đồng ý rồi đấy nhé, đệ muốn có hai cái."

Mùa đông hay có gió, quả cầu làm bằng lông gà, có gió rất dễ bị thổi bay, không chỉ vậy, mùa đông mặc quần áo dày, cong chân đá cầu cũng nhanh mệt, đá cầu sẽ không tiện nữa.

Còn về bao cát thì cả đám người có thể chơi ném bao cát được.

"Được."

Bạch Mễ Đậu thấy Bạch Trúc Diệp đồng ý, êm đềm đi vào giấc ngủ ngon lành.

Bạch Trúc Diệp tiếp tục đùa nghịch vài thứ, mãi đến khi thấy Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đều ngủ rồi mới thổi tắt đèn dầu, vui mừng mà nằm xuống.

Mấy ngày kế tiếp, mọi người tiếp tục bận rộn làm rất nhiều thức ăn, Tô Mộc Lam bớt thời giờ đo kích cỡ dáng người của nhóm đầu củ cải, sau đó cắt thành quần áo, mà Bạch Trúc Diệp lại vui mừng cầm kim chỉ tới may cẩn thận từng đường kim mũi chỉ.

Đầu mùa đông trời chưa lạnh lắm, mấy ngày gần đây bầu trời trong mây, ngồi ở trong sân sưởi nắng ấm đúng là thời điểm lý tưởng để may quần áo.

Bởi vì Bạch Trúc Diệp còn nhỏ tuổi, một mình ngồi co ro ở chỗ kia nên mỗi khi Tô Mộc Lam nhìn thấy đều có cảm giác quen thuộc như một lão thái thái mang theo kính viễn thị, run rẩy cầm kim khâu đế giày.

Có điều nhắc dến chuyện khâu đế giày, dạo gần đây Tô Mộc Lam cũng cảm thấy hơi đau đầu.

Trước kia số lượng đế dày đã được dán đủ, nàng cũng dựa theo kích cỡ của mình và bốn đứa đầu củ cải để khắc xong đế giày, nhưng mà việc may vá của Tô Mộc Lam thật sự không ổn, phải vứt đi ba cái kim khâu lớn mới làm được một đôi.

Thành quả không tốt nên đương nhiên không có động lực để làm.

Tô Mộc Lam trì hoãn việc làm giày mãi, cứ hết lần này đến lần khác, cuối cùng trì hoãn đến bây giờ.

Trời sắp chuyển lạnh, lập tức phải xỏ giày bông, này đế giày mà không khâu xong thì không kịp dùng.

Tô Mộc Lam không còn cách nào khác, căng đầu óc cầm đế giày lên, ngồi một chỗ cùng Bạch Trúc Diệp, cầm kim khâu cỡ lớn để khâu đế giày, mới một lát đã thấy hoa mắt, đau ngón tay.

Tô Mộc Lam nhìn chính mình cố gắng hết sức mà chỉ khâu được đế giày nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo, lập tức nàng lâm vào trầm tư.

Có vẻ như vẫn nên dùng công cụ phụ trợ mới được.

Tô Mộc Lam đi ra ngoài dạo một vòng, tìm một cái cái dùi.

Dùi một cái lỗ, sau đó dùng kim khâu xỏ chỉ may lại, như vậy vừa nhẹ nhàng bớt việc, bớt sức, mà còn có thể làm đường may có thể bằng phẳng hơn vì được dùi.

Khuyết điểm duy nhất chính là vì dùi nên vệt kim trở nên thô hơn nhiều, cái lỗ dùi lớn, như một cái hố nhỏ, chung quy lại không bằng phẳng như kim khâu rút ra.

Dù sao chỉ là vật đạp dưới lòng bàn chân, dùng được là được, đẹp hay không chỉ là thứ yếu.

Tô Mộc Lam không thèm để ý đến điều này.

Nhưng mà Bạch Trúc Diệp nhìn thấy Tô Mộc Lam khâu đế giày thành dáng vẻ kia, cô bé hơi bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, thậm chí còn nén lại cảm xúc kích động muốn đoạt đế giày mà nàng đang khâu trong tay về.

Không sao hết, nương khâu đế giày hơi xấu một tí cũng được.

Nàng có thể chấp nhận.

Bạch Trúc Diệp tự nhủ thầm nhiều lần trong lòng.

Đầu mùa đông, buổi sáng và chiều tối cảm nhận được cơn rét rõ rệt, đặc biệt là tới ban đêm, ngẫu nhiên sẽ có gió Tây thổi vù vù vang lên.

Cửa sổ dán giấy có khả năng chống lạnh cực kém, Tô Mộc Lam liền tìm hai mảnh vải ra, để Bạch Trúc Diệp khâu thành rèm, đến buổi tối thì treo ở trên cửa sổ, đồng thời đốt sưởi ở dưới giường đất, khi ngủ cũng rất ấm áp.