"Không biết loại ngô này người ta bán giá bao nhiêu?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Tào chưởng quầy nói là một đồng tiền hai cân, bằng với mức giá hạt ngô ngày thường chúng ta mua." Ngô Trác Viễn nói tiếp "Tào chưởng quầy còn nói, người ta vừa mới thu hoạch hạt ngô này vào mùa thu năm nay, số lượng không ít, chủ yếu là xem chúng ta muốn nhiều hay ít, nếu muốn mua nhiều, giá cả có thể thương lượng được".
"Về số lượng, ta nghĩ, tạm thời mua khoảng bốn năm trăm cân trước, Tô tẩu tử thấy được không?"
Dự định mua bốn năm trăm cân bỏng ngô cũng đủ để nổ bỏng trong một khoảng thời gian dài.
Hơn nữa hạt ngô cũng dễ cất trữ, bốn năm trăm cân để ở nhà cũng không chiếm nhiều diện tích, cũng tránh cho việc đối phương có tư tưởng giống Đỗ thị, mới vài ngày đã tăng giá tại chỗ.
Tô Mộc Lam ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Ừ, trước hết cứ lấy tạm số lượng như vậy, Ngô chưởng quầy nhắn lại với đối phương một lời, sau đó chúng ta mau chóng mua về."
Thời gian mùa đông dài đằng đẵng, bây giờ là lúc nông nhàn, phần lớn các hộ gia đình nhàn rỗi ở trong nhà, khi rảnh rỗi khó tránh khỏi sẽ thèm ăn một chút đồ ăn vặt.
Bỏng ngô dễ cất giữ, số lượng cũng nhiều, là đồ ăn vặt rất thích hợp trong mùa đông.
Phải nhân cơ hội nắm bắt mùa cao điểm bán hàng này mới được.
"Được, Tô tẩu tử cứ yên tâm." Ngô Trác Viễn vội vàng đáp lời, "Thôi Tô tẩu tử làm việc đi, bây giờ Tào chưởng quầy vẫn còn ở bên trong cửa hàng chờ ta trả lời, ta về trước đã, chờ đến chiều tối ta lại đến vận chuyển thức ăn."
"Được." Tô Mộc Lam gật đầu, tiễn Ngô Trác Viễn ra khỏi cửa nhà, "Ngô chưởng quầy đi thong thả."
Sau đó nàng nhanh chóng về nhà, bắt đầu làm việc.
Bốn đứa đầu củ cải cũng vội vàng tới hỗ trợ.
Công việc bận rộn luôn tay cho đến khi Ngô Trác Viễn quay lại nơi này mới ngừng lại.
Mà Ngô Trác Viễn cũng mang theo tin tức trở lại, nói là đã nhắn cho Tào chưởng quầy đặt mua 500 cân ngô, hai ngày nữa sẽ đưa đến cửa hàng Ngô Ký.
Lấy danh nghĩa cửa hàng Ngô Ký mua, dù gì cũng là cửa hàng buôn bán ở trên thị trấn, những người đi lại thường xuyên qua cửa hàng, người ở bên ngoài thị trấn dù ít hay nhiều cũng có thể cân nhắc.
Tô Mộc Lam nghe xong những lời này, trong lòng yên tâm, cũng cảm thấy hai vợ chồng Ngô Trác Viễn làm việc đúng là chu đáo và thận trọng.
Trước khi đi, nàng tặng cho Ngô Trác Viễn một ít kẹo vừng mang về.
Đây là loại kẹo mà Tô Mộc Lam ngày thường lấy kẹo mạch nha làm thành, không giống như loại kẹo dài và lớn như người khác bán, mà chỉ ngắn bằng ngón tay mà thôi.
Mỗi lần ăn một cái, không đến mức ăn không hết ngán đến sợ.
Ngô Trác Viễn nói cảm ơn, sau đó vội vàng vận chuyển thức ăn trở về cửa hàng.
Lúc này Tô Mộc Lam và bốn đứa đầu củ cải mới có thời gian sắp xếp, thu dọn những đồ vật mua từ huyện thành về.
Đồ ăn vặt và đồ dụng của bọn nhỏ để bọn chúng tự cất lấy, còn vải dệt may quần áo thì Tô Mộc Lam tạm thời cất giữ, chờ khi nào rảnh rỗi thì mau chóng cắt ra.
Đối với những dụng cụ làm đồ thêu của Bạch Trúc Diệp, Tô Mộc Lam tìm một cái khay đan riêng làm thành rổ đựng kim chỉ cho cô bé.
Nhìn một đống lớn đồ vật mà mình thích, Bạch Trúc Diệp vui mừng đến mức cười không khép miệng được, buổi tối khi đi ngủ còn ôm khay đan đùa nghịch ở trên giường.
"Nhanh đi ngủ đi, thứ này đã là của muội rồi, không chạy thoát được đâu." Bạch Thủy Liễu bất đắc dĩ cười nói.
"Chờ xem một lát đã rồi ngủ." Bạch Trúc Diệp biết rõ điều này, nhưng trong lòng phấn khởi, muốn nhìn lâu thêm một chút.
"Tam tỷ có kim chỉ, vừa hay mấy ngày nữa giúp đệ may cái túi cát." Bạch Mễ Đậu nằm ở cách tường hô một tiếng.
Phòng ở phía Tây vốn được xây rộng, khi làm giường đất, Tô Mộc Lam liền nhờ người làm thêm một vách tường ngăn ở trong phòng, chia phòng lớn thành hai gian nhà ở một lớn, một nhỏ.