Tuy không có ai dẫn đi học, thế mà có thể thêu hoa được, có lẽ tài là tài năng bẩm sinh, cho dù trong thời gian ngắn không thành công, nhưng sau này có lẽ cũng không tệ.
Chẳng qua chỉ nói thêm một câu cũng không mất mát gì, có thể ôm mối làm ăn nào về chỗ mình đương nhiên là tốt.
Chu thị làm buôn bán nhiều năm, biết rõ đạo lý này cho nên hiện tại tỏ ra vô cùng thân thiện.
"Được, nếu sau này có thành phẩm thêu thùa trông ổn thì sẽ tới chỗ của Chu chưởng quầy hỏi giá." Tô Mộc Lam tiện thể đáp lại, sau đó chọn lựa thêm vài thứ khác, bảo Chu chưởng quầy tính tiền, đóng gói đồ vật cẩn thận rồi mới dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.
Thấy trời đã trưa, mấy người liền tìm chỗ ngồi ăn cơm ở bên trong huyện thành.
Nhà hàng nhỏ sạch sẽ chỉnh tề, mấy món ăn đặc sản có hương vị không tồi, đám người Tô Mộc Lam đi dạo mất nửa ngày nên trong bụng trống trơn, ăn sạch sẽ đồ ăn đã gọi.
Sau khi ăn no cơm, nhớ đến buổi chiều còn phải bận rộn làm thức ăn, Tô Mộc Lam cũng không trì hoãn nhiều, dẫn bốn đứa trẻ trở về.
Đồ vật mua sắm không ít, lại còn cả nhà gồm năm người nữa nên Tô Mộc Lam dứt khoát thuê trọn một cái xe bò, để cả nhà ngồi xe đưa về tận nhà.
Khi về đến nhà đã nhìn thấy Ngô Trác Viễn chờ ở đằng kia.
"Sao hôm nay Ngô chưởng quầy tới sớm như vậy?" Tô Mộc Lam nói, "Buổi sáng cả nhà đi huyện thành, hiện tại thức ăn còn chưa làm xong."
"Tô tẩu tử, ta tới không phải để vận chuyển đồ ăn, mà là nói cho Tô tẩu tử một chuyện tốt." Ngô Trác Viễn cười nói, "Lần trước ta lấy một ít hạt ngô từ chỗ Tô tẩu tử để đi tìm kiếm ở các nơi xem có loại ngô ấy hay không, hiện tại đúng là đã tìm được rồi."
"Tìm được rồi á?" Tô Mộc Lam trở nên mừng rỡ, "Tìm được ở nơi nào thế?"
"Nhắc đến chuyện này cũng may, mấy ngày nay có một vị gọi là Tào chưởng quầy buôn bán hương liệu ở thị trấn Thập Lý, thích hương vị của món bánh nhân đậu da tuyết của cửa hàng chúng ta nên thường xuyên tới mua, lâu ngày thành khách quen."
"Tào chưởng quầy buôn bán hương liệu từ nam tới bắc, quen biết nhiều người, ta liền hỏi về chuyện hạt ngô này, lại đưa cho ông ta mấy hạt để ông ta nhìn.
Tào chưởng quầy nói loại ngô này nhìn quen mắt, hình như đã từng thấy ở trên trấn, liền bảo đợi ông ấy về hỏi lại một chút, ít nữa sẽ hồi âm lại cho ta."
Ngô Trác Viễn tiếp tục nói, "Vừa rồi vị Tào chưởng quầy kia lại tới lần nữa, mang theo nửa túi hạt ngô tới, ta nhìn thấy giống nhu đúc loại hạt mà Tô tẩu tử đưa cho ta.
Ta liền mau chóng mang lại đây để Tô tẩu tử coi một chút, nếu đúng là giống thì ta sẽ nhanh về nhắn lại cho Tào chưởng quầy."
Trong lúc nói chuyện, Ngô Trác Viễn liền căng bao tải kia ra để Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam bốc một nắm hạt len xem.
Từ màu sắc đến kích thước thì đúng là hạt ngô để nổ bỏng.
Có điều, để chắc ăn hơn thì vẫn phải thử một lần.
Tô Mộc Lam nói, "Ngô chưởng quầy chờ một lát, ta thử một lần thì có thể xác định."
Dứt lời, nàng vội vàng vào nhà, giao đồ vật cho bọn nhỏ sắp xếp, còn bản thân mình thì trực tiếp đi vào nhà bếp.
Ngô Trác Viễn liền ngồi uống trà, chờ đợi ở trong sân, không lâu sau, dường như hắn nghe được bên trong nhà bếp có tiếng "lách tách lục bục", âm thanh giống như gỗ bị nứt vỡ ra khi đun bếp củi vậy, hắn hơi kinh ngạc, mở to mắt nhìn.
Ngay sau đó, Tô Mộc Lam từ trong nhà bếp đi ra, trong tay cầm một cái khay nhỏ, trên cái khay là bỏng hoa trắng xóa.
"Không tệ, đúng là loại ngô này." Tô Mộc Lam bưng khay ra, bảo Ngô Trác Viễn nếm thử.
Ngô Trác Viễn cầm một hạt bỏ vào miệng, nhai nhai một lát, sau đó nhoẻn miệng cười, "Không tệ, đúng là hương vị này, xem như là tìm đúng rồi."