"Nghe nói ông ngoại của Đào Chi tỷ mấy năm trước đã qua đời rồi, một mình bà ngoại nuôi dạy mấy đứa nhỏ, hai cữu cữu của tỷ ấy cũng rất có bản lĩnh, nghe nói bây giờ đã chuyển lên huyện thành rồi, còn cụ thể làm nghề gì thì con không biết."
Không quan trọng là làm nghề gì, chỉ cần nhân phẩm và gia đình đều tốt thì chắc hẳn sẽ không thể kém được.
Mặc dù sẽ không giàu sang quá mức nhưng gia cảnh dư dả thì hẳn là sẽ được.
Tô Mộc Lam hé miệng cười: "Được rồi, chúng ta cũng nhanh chóng làm tốt việc của chúng ta đã, rửa sạch sẽ quả đỏ này rồi phơi ở bên kia đi."
"Vâng." Bạch Thủy Liễu cười rồi bận rộn làm việc.
Tô Mộc Lam thì mang một đám quả đỏ ra phơi nắng.
Màu sắc của quả đỏ đã bóc vỏ trông thật đẹp, giống như những chiếc đèn lồng màu đỏ, cực kì đẹp đẽ.
Nếu mang những bánh quả đỏ này đến cửa hàng Ngô Ký để bán thì chắc hẳn cũng sẽ có doanh thu không tồi.
Nhà Tô Mộc Lam lại càng thêm bận rộn.
Một là bởi vì phải làm món ăn, thứ hai cũng là bởi vì phải bắt đầu thu hoạch bắp cải, nhổ củ cải và hái rau cải.
Bắp cải và củ cải không thể để bị lạnh, phải giữ ấm trong hầm để bảo quản, rau cải thì rửa sạch thái sợi rồi phơi nắng sấy khô, sau đó bỏ vào trong lọ ngâm dưa muối, bỏ thêm muối và các gia vị khác để ướp, chờ hai mươi ngày sau là có thể mang ra ăn rồi.
Làm rau cải sợi vừa bảo quản được thời gian dài, vừa có thể ăn cả mùa đông, rau cải có vị giòn nên ăn với cơm vào mùa đông cũng rất ngon miệng, đến lúc đó làm rau trộn cũng ngon, đập trứng vào để rán cũng ngon, hương vị khi ăn rất tốt.
Trước đây ở xã hội hiện đại thì Tô Mộc Lam đã cực kì thích món ăn truyền thống là rau cải sợi muối như này, bây giờ có cơ hội được làm thì nàng liền ướp rất nhiều, chuẩn bị từ từ ăn dần.
Những ngày bận rộn trôi qua cũng là những ngày càng ngày càng lạnh, chờ sau khi gieo lúa mì vụ đông thì đợt sương giá đầu tiên của năm cũng xuất hiện, hôm đó chính là hôm bắt đầu vào mùa đông.
Sau khi bắt đầu mùa đông, coi như đã hoàn toàn không còn việc gì dưới ruộng.
Các gia đình bắt đầu dọn dẹp tất cả các loại lương thực trong nhà mang ra phơi nắng, tách hạt ngô ra phơi, bóc vỏ đậu phộng, lọc cặn đậu tương… Muốn lấy tiền thì mang đi bán, muốn ép dầu thì mang đi ép, coi như là đang chuẩn bị cho năm mới sau khi mùa đông đi.
Bận rộn xong với tất cả các việc đó thì sẽ tới việc chuẩn bị quần áo mới cho tết và chuẩn bị thêm thức ăn cho lễ mừng năm mới,...…
Bây giờ mới là mùa thịnh vượng của cửa hàng bán vải, cửa hàng thợ may và cửa hàng bán đồ ăn.
Việc buôn bán của Ngô Ký cũng cực kì không tồi.
Mà bởi vì thời tiết rét lạnh và khô, nên nhiều đồ ăn sau khi được vận chuyển lên thì có thể bảo quản được lâu hơn, vì thế có thể làm số lượng lớn hơn để mang lên bán.
Ví dụ như hôm nay làm thêm nhiều bánh tai mèo, không làm bánh quai chèo hương sữa, ngày mai liền làm thêm nhiều bánh quai chèo hương sữa, không cần làm thêm bánh tai mèo nữa, tập trung làm một đồ ăn như vậy thì càng tiết kiệm công sức và thời gian hơn.
Cũng vì thế mà hôm nay Tô Mộc Lam có hơn nửa ngày rảnh rỗi, cũng dẫn bốn củ cải nhỏ lên huyện thành chơi.
Thứ nhất là gần vào đông rồi, thừa dịp trời vẫn còn chưa lạnh lắm, vẫn có thể đi dạo bên ngoài thì nàng muốn dẫn bọn nhỏ lên trên huyện thành mua chút đồ ăn và đồ chơi mà bọn trẻ thích.
Thứ hai cũng là đi lên huyện thành mua ít vải vóc, dùng để làm bộ đồ mới cho bọn nhỏ khi tết đến.
Thứ ba cũng là việc quan trọng nhất, phải đi một chuyến tới nha môn.
Trong tay bây giờ đã có tiền bạc, lúc này cũng có thời gian rảnh rỗi, phải đi làm khế đất cho ba mẫu ruộng mới khai hoang kia, sau này cũng sẽ an tâm hơn một ít.
Đất đai vẫn là thứ chắc chắn nhất, trong trường hợp có biến cố gì đó, việc buôn bán không làm được nữa, thì đất đai vẫn luôn có thể là đảm bảo sự ấm no cơ bản nhất, là thứ có thể đảm bảo sự sinh tồn của gia đình.