Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 277: Xấu hổ




Những cây quả đỏ ở lân cận đều đã bị người hái hết rồi, nếu muốn hái thêm thì phải đi thật xa mới được, mà mấy nơi quá xa muội không đi được, đành phải chọn nhặt từ trên mặt đất, hoặc là chọn từ số quả mà người khác không lấy để lại."

Có thể bị để lại không lấy thì đương nhiên cũng không có chất lượng tốt.

"Vì thế cho nên muội ngay từ đầu không nên cầm những quả đỏ đó để mang đi bán." Bạch Đào Chi nói.

"Nhưng lần trước muội cũng mang những quả đỏ như vậy đi bán, Bạch Trúc Diệp vẫn mua mà, còn trả cho muội ba đồng tiền nữa." Bạch Thanh Táo nói: "Sao lần này thì lại không được? Đây không phải là bắt nạt thì là gì…"

Lần trước cũng dùng những quả đỏ như vậy đi bán, mà còn được ba đồng tiền.

Bạch Đào Chi nhíu mày càng chặt, trong ánh mắt liếc nhìn về phía Bạch Thanh Táo cũng tràn ngập tức giận: "Vậy tiền đâu rồi?"

"Tiền giấu ở dưới đệm nằm ở giường của chúng ta…" Bạch Thanh Táo nhỏ giọng nói: "Nhưng mà đại tỷ yên tâm đi, muội giấu rất kín sẽ không bị phụ mẫu phát hiện đâu."

"Tiền này để dành đến lúc thật sự rất thèm thì chúng ta có thể lên trấn để mua bánh bao thịt ăn…"

"Bạch Thanh Táo!" Bạch Đào Chi thật sự tức giận, bực tức quát.

"Đại tỷ, sao…" Bạch Thanh Táo rất ít khi nhìn thấy bộ dạng tức giận như vậy của Bạch Đào Chi, sợ tới mức rụt cổ lại.

"Đã nói với muội rất nhiều lần rồi, không được tham món lợi nhỏ ở bên ngoài, nhưng muội không hề vâng lời!"

Bạch Đào Chi nói: "Quả đỏ đã bị dập nát như vậy mà Bạch Trúc Diệp còn có thể cho muội ba đồng tiền, đó là bởi vì thấy muội đáng thương, vậy mà muội còn nói ra những lời này, ba đồng tiền coi như là đã tặng không cho muội rồi, bây giờ muội còn tiếp tục làm như vậy, người ta khẳng định nghĩ muội rất vô ý thức, tất nhiên sẽ không ngu ngốc vẫn đưa tiền cho muội nữa."

"Muội vốn không nên đi ngay từ lần đầu tiên, dùng quả đỏ bị dập nát để đổi lấy tiền, đó không gọi là bán đồ, đó gọi là đi xin tiền, không khác gì những người ăn xin bên đường cả, muội quả thực là không biết xấu hổ!"

"Muội nhanh chóng lấy tiền ra đây, sau đó trả lại cho Bạch Trúc

Diệp đi."

"Đại tỷ…" Bạch Thanh Táo khóc to, rõ ràng là không muốn đi.

ba đồng tiền, có thể mua được mấy cái bánh bao thịt đấy.

"Nếu muội không đi thì ta sẽ đi." Bạch Đào Chi đi vào trong phòng, lật tìm một lúc lâu, sau đó lấy được ba đồng tiền ở dưới giường ra, nắm ở trong tay: "Tiền này nếu muội không trả lại, sau này thanh danh cả đời của muội đều sẽ bị hủy hoại, hôm nay cho dù muội có khóc to nữa thì đại tỷ cũng sẽ giúp muội trả lại số tiền này."

"Phụ mẫu nếu biết được muội bán quả đỏ dập nát để kiếm ba đồng tiền thì chỉ sợ cũng sẽ muốn đánh mắng muội thêm, cuộc sống sau này càng sẽ khó chịu hơn, muội nghe lời đại tỷ, ở lại nhà dọn dẹp giỏ trúc đi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa."

Bạch Thanh Táo luyến tiếc ba đồng tiền này, nhưng cô bé cũng rất nghe lời của Bạch Đào Chi, thấy thái độ của đại tỷ rất kiên quyết, sau khi lau nước mắt trên mặt cũng cắn răng gật đầu.

Bạch Đào Chi thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy ba đồng tiền này đi tới nhà của Tô Mộc Lam.

Sau khi tới nơi, nàng trực tiếp tới gặp Tô Mộc Lam nói rõ chuyện này.

"Tô thím, thật sự xin lỗi, lúc trước cháu không biết được chuyện này, đứa nhỏ Thanh Táo quá là kì cục rồi, lấy quả đỏ dập nát như vậy để bán lấy tiền, hôm nay cháu đã biết chuyện, cũng đã dạy bảo đứa nhỏ đó, bây giờ muốn cầm tiền mang trả lại."

Bạch Đào Chi cầm tiền đưa cho Tô Mộc Lam, trong miệng cũng tràn đầy lời xin lỗi: "Tô tẩu tử yên tâm, sau này cháu sẽ trông coi Thanh Táo cẩn thận, không để cho đứa nhỏ này luôn đi tham mấy món lợi nhỏ."

"Chuyện này cũng phiền toái Tô tẩu tử nói với Bạch Trúc Diệp một chút, về sau cũng đừng lúc nào cũng bị Thanh Táo dỗ dành, trong nhà tuy rằng không quá dư dả nhưng cũng vẫn có ăn có uống, chỉ là Thanh Táo thật sự rất tham ăn, luôn nghĩ muốn ăn ngon vì vậy nên mới luôn dính lấy Trúc Diệp…"