Sau đó lại giúp đỡ nấu cơm trưa rồi mới rời đi.
"Buổi trưa nương ở lại nhà con ăn cơm đi." Ngô Trác Viễn nói.
Sáng sơm hôm nay Ngụy thị mua thịt ba chỉ về, buổi trưa ăn thịt ba chỉ, giá đỗ và sủi cảo.
"Không được, không được, ta biết con rất hiếu thảo, lại nghĩ cho ta, nhưng nếu ăn cơm ở chỗ này, khi trở về cha con lại lải nhải không thôi, để ta về nhà ăn đi." Tống thị xua tay cự tuyệt, "Ta còn nấu rất nhiều mì, giữa trưa không ăn hết, buổi tối hâm nóng, cho lên xào, nấu thành nồi canh cũng được, đỡ phải bận bịu làm cơm chiều."
"Được rồi, các con cứ làm việc của các con đi, ta phải mau trở về." Tống thị nhấc chân chuẩn bị rời đi.
"Nương." Ngô Trác Viễn đuổi theo, đưa cho Tống thị một gói điểm tâm đã được chuẩn bị sẵn vào sáng sớm, nói "Nương mang mấy thứ này về đi, bên trong cửa hàng vừa làm ra món ăn mới là bánh quả đỏ và bánh hạt dẻ, con nhớ rõ nương cùng cha đều thích ăn."
"Hai thứ này cũng rất thích ăn để ăn vào mùa thu này, nương cầm về làm món ăn vặt đi, có điều …"
Ngô Trác Viễn dừng một chút, hơi thẹn thùng, "Nếu không tiện thì nương chỉ cần nói là mua ở bên ngoài là được."
Tống thị mím môi, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, chỉ gật gật đầu, nhận lấy đồ vật kia "Đúng là thiệt thòi cho tấm lòng hiếu thảo của con, ta biết nên làm cái gì."
"Được rồi, các con mau ăn cơm đi, buổi chiều còn phải bận việc, ta về nhà đây."
Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị tiễn Tống thị ra cửa, lúc này mới trở về, đón hai đứa trẻ vào ăn cơm.
"Tướng công, cảm ơn chàng." Nhân lúc hài tử chưa chuẩn bị, Ngụy thị xiết chặt bàn tay Ngô Trác Viễn, ánh mắt nhìn hắn có vài phần cảm kích.
Ngô Trác Viễn hiểu rõ, Ngụy thị thấy hắn không so đo hiềm khích trước đây mà cầm điểm tâm hiếu kính cho Ngụy Đại Hữu, trong lòng vui mừng.
"Nên như vậy." Ngô Trác Viễn cười nói, "Cũng là thay nàng hiếu kính."
Ngụy Đại Hữu cho dù không tốt nhưng dù sao vẫn là cha đẻ của Ngụy thị, công ơn sinh ra, tình cảm nuôi dưỡng, mặc dù sau này quan hệ không thể hòa hợp nữa, những có những việc vẫn cần phải làm.
Nếu một mình Ngụy thị làm thì khó tránh khỏi bị cho là một mình nàng đưa ra ý kiến, nhưng nếu Ngô Trác Viễn nói ra thì mọi chuyện sẽ khác.
Ngô Trác Viễn hiểu rõ chuyện này, cũng không muốn Ngụy thị bị người ta nói, dứt khoát chính mình đứng ra làm.
Còn việc bị Ngụy Đại Hữu mắng thì …
Hiện tại Ngô Trác Viễn đã không để ở trong lòng.
Trước kia chung quy lại là sinh hoạt dưới mái nhà củba người ta, cái gì cũng phải nhìn sắc mặt của Ngụy Đại Hữu, làm chuyện gì cũng không có tự tin, khi nghe những lời nói gì không xuôi tai thì cũng khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái.
Nhưng hiện tại hắn có cửa hàng của chính mình, việc buôn bán cũng đã định hình được, coi như có ưỡn thẳng lưng mà đứng, Ngụy Đại Hữu có nói cái gì thì cũng không đả động được đến hắn nữa.
"Ừ." Ngụy thị cười cười, gắp hai miếng thịt vào bát của Ngô Trác Viễn.
"Nàng dẫn bọn trẻ đi ra đằng sau ăn trước đi, ta đi trông chừng ở phía trước một lát."
Buổi trưa vẫn có người tình nguyện tới cửa hàng mua một ít thức ăn làm bữa trưa.
"Được." Ngụy thị gật đầu, dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo tiếp tục ăn cơm.
Cuối mùa thu, đồng ruộng càng bận rộn hơn.
Cây ngô được bẻ xong bắp phải dùng dao cắt cỏ chặt thành từng khúc, trộn với bùn đất, chất thành đống lớn trên mặt đất, để thân cây ngô lên men thành phân bón, đợi đến khi trồng lúa mạch, đất được cày lên thì bón cho đất, cung cấp dinh dưỡng cho lúa mạch trong mùa đông.
Có điều không phải nhà nào cũng có dao cắt cỏ này, thông thường là vài nhà mới có một cái để làm việc này.
Nhà của Tô Mộc Lam không cần nhọc lòng, Phùng thị giúp đỡ tìm một đám người tới hỗ trợ làm giúp, còn nàng chỉ cần phát huy sở trường đặc biệt của chính mình là nấu cơm trưa cho mọi người.
Việc tiếp theo là bào cây bông, đào khoai lang đỏ……