Cửa hàng Ngô Ký buôn bán phát triển rực rỡ, Tống thị cũng đã tận mắt thấy, biết Ngụy thị không nói dối, thở dài, "Trác Viễn đúng là rất có năng lực."
"Vẫn ổn, coi như không lười biếng, chủ yếu là có con mắt tinh tường, tìm Tô tẩu tử để hợp tác mở cửa hàng buôn bán." Ngụy thị cười nói, "Mấy ngày nay, Trác Viễn đã thu xếp công việc để đi xem nhà cửa ở trên thị trấn, sớm giải quyết xong chuyện nhà cửa cho yên ổn."
Tống thị nghe xong cảm thấy vui mừng vô cùng.
Có thể mua nhà cửa ở trên thị trấn thì cũng có thể hoàn toàn an cư lạc nghiệp, vả lại có nhà ở ngay thị trấn này thì ít nữa đi lại cũng thuận tiện, là một chuyện cực kì tốt đẹp.
Có điều nói như vậy thì …
"Thế thì tiền này ta càng không thể nhận được, con cần phải mua nhà cửa, ít nữa còn phải mua sắm thêm nhiều đồ vật, càng phải chi nhiều tiền." Tống thị lại cầm bạc trong tay muốn nhét trở lại vào tay Ngụy thị.
"Nương."
Ngụy thị không chịu nhận, "Nương cứ cầm đi, cũng không có nhiều tiền, chuyện này không quan trọng, sau này cửa hàng vẫn tiếp tục kiếm tiền, hơn nữa, đây cũng là ý của Trác Viễn, nói khoảng thời gian này nương chạy qua chạy lại cũng rất vất vả, bảo con đưa một ít thức ăn hoặc biếu một ít tiền cho nhà mình."
"Con nghĩ, nếu mua đồ vật đưa đến nhà thì sợ cha thấy lại lải nhải, cho nên quyết định biếu nương một ít tiền, ít nữa nương dùng để tiêu xài cũng tiện hơn một chút."
Vả lại trong khoảng thời gian này, việc buôn bán của cửa hàng Ngụy ký hết sức vắng vẻ thưa thớt.
Trong nhà tuy có tích trữ một chút, nhưng phải cân nhắc đến cuộc sống sinh hoạt lâu dài, khó tránh khỏi phải tiết kiệm nhiều thứ, Ngụy thị thấy thấy trời sắp lạnh rồi mà Tống thị cũng chưa làm thêm bộ quần áo mới nào cho mình.
"Trác Viễn đúng là rất hiểu chuyện." Tống thị cảm thấy ấm ấp trong lòng, nhưng khi nhớ tới Ngụy Đại Hữu, lại thở dài, "Thế mà lão già xấu xa kia nhất quyết không chịu cúi người, thật khiến người ta bực mình."
"Bên phía cha …" Ngụy thị nhắc đến cũng cảm thấy đau đầu "sau này hãy nói, chờ đến khi ăn tết, con sẽ trở về nhìn một chút."
Năm mới trở về nhìn, đó chính là nghi thức bình thường mà con gái xuất giá phải làm trong dịp năm mới.
Không cần nói nhiều, hành động này chính là để chứng tỏ sự ủng hộ đối với Ngô Trác Viễn, chống lại sự ngoan cố của Ngụy Đại Hữu.
Có điều dựa theo tính tình ngoan cố không chịu lui bước của Ngụy Đại Hữu, chuyện này chắc cũng không giải quyết được, chỉ có thể làm như vậy, xem sau này có thể áp chế được ông hay không.
"Được rồi, con làm thế nào thì làm."
Đều đã là cha mẹ rồi, cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện nữa, Tống thị cũng không muốn tham dự quá nhiều, đưa ra quá nhiều ý kiến.
"Nhưng mà con nhớ kỹ việc này, giữa hai vợ chồng, mọi việc đều phải nói rõ ràng với nhau, lúc này con cho ta tiền là dựa theo ý của Trác Viễn, về sau nếu con hiếu kính đồ vật gì đối với nhà mẹ đẻ thì bất kể là lớn hay nhỏ đều phải nói một tiếng Trác Viễn, đây là nguyên tắc chuẩn mực giữa hai vợ chồng."
Không phải là ai sợ ai, cũng không phải là ai không có tư cách.
Giữa vợ chồng phải có sự tôn trọng lẫn nhau thì tình nghĩa mới có thể lâu dài được, đặc biệt Tống thị thấy Ngô Trác Viễn là người hiểu lễ nghĩa và hiếu thảo, sẽ không giống nhà người khác chỉ tặng một hộp bánh cho Tết Trung Thu mà nhà chồng phải đau lòng nửa tháng.
Đúng là mấy năm trước bị Ngụy Đại Hữu áp chế mà ngột ngạt, uất ức quá mức.
"Nương yên tâm, con biết rồi." Ngụy thị hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Tống thị, nàng nở nụ cười, sai bọn nhỏ đi vào sân nhà chơi, sau đó chính mình cũng cầm châm, giúp đỡ may vá một chút, cố gắng xử lý ổn thỏa những thứ này trước lúc bắt đầu mở cửa buôn bán, như vậy nàng mới có thể đi ra đằng trước hỗ trợ được.
Tống thị cũng không nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng xử lý mấy thứ này.
Đến khi mặt trời nhô lên cao, Ngụy thị đi lên cửa hàng ở phía trước hỗ trợ, Tống thị tiếp tục bận rộn làm việc ở trong sân một lát.