Tô Mộc Lam nói, "Hàng ngày Thanh Táo thường xuyên chơi cùng con, là một người bạn tốt của con, con cũng là bạn tốt của con bé, vậy con nói xem, nếu con làm ra chuyện khiến bạn tốt của con khó xử, thì con có mở miệng ra nói hay không?"
"Thí dụ như lúc trước ta hồ đồ, con ăn không đủ no, có từng nghĩ cách lấy rau dại đi tới nhà thím Lưu để đổi bánh màn thầu trắng ăn không?"
Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, "Nếu con làm thế, sẽ khiến thím Lưu bị bà Hàn mắng."
Hơn nữa, rau dại này, sao có thể mang đi đổi màn thầu trắng được chứ?
Rau dại không đáng tiền, màn thầu trắng còn đắt hơn cả rau dại.
"Đúng vậy, mặc dù Bạch Thanh Táo đáng thương thật, nhưng lại không biết xấu hổ lấy quả đỏ hỏng để hỏi muội tiền, thấy muội không vui liền nói chính mình đáng thương, không sợ ít tiền cũng vẫn muốn đổi, chính là vì khiến muội mềm lòng, cho con bé tiền."
Bạch Lập Hạ đứng ở bên cạnh giận dữ nói "Ta thấy Bạch Thanh Táo này thấy nương yêu thương chúng ta, cuộc sống hàng ngày của nhà chúng ta sung túc, cảm thấy cho dù muội có mềm lòng cho con bé ấy tiền thì nương cũng sẽ không mắng muội, càng cho rằng muội sẽ nể mặt con bé mà trả tiền, cho nên mới mặt dày làm thế."
"Bạch Thanh Táo này đúng là lớn mặt thật, da mặt cũng dày, cũng biết lừba người khác.
Bạch Trúc Diệp cúi đầu, ngón tay vân vê giật giật góc áo.
Vừa nãy cô bé đổ rổ quả đỏ này vào trong chuồng gà cũng cảm thấy chuyện này không ổn lắm, nhưng mà không nghĩ ra được rốt cuộc Bạch Thanh Táo không ổn ở chỗ nào, lúc này nghe Bạch Lập Hạ nói như vậy, lập tức liền hiểu.
Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy đúng như lời của Bạch Lập Hạ nói, có phần cố ý.
Lại nghĩ đến những chuyện trước đó, ngày thường Bạch Thanh Táo cũng vậy, nhìn thấy nàng ăn đồ gì cũng chảy nước mắt, chỉ nói mệnh của nàng tốt và có một mẹ kế tốt như vậy.
Nàng sẽ cảm thấy Bạch Thanh Táo đáng thương, cho nên bản thân mình có đồ ăn vặt gì thì nhất định sẽ phần một ít cho Bạch Thanh Táo.
Hiện tại xem ra,hình như nàng đã phần cho sai người rồi …
Khi Bạch Trúc Diệp ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi trắng bệch, "Nương, con sai rồi, về sau sẽ không làm thế nữa."
"Chút tiền này chỉ là việc nhỏ, đã cho rồi thì cho luôn, để trái tim mình thanh thản, lúc này nương nói rõ chuyện này cho con hiểu, là do sợ sau này con không nhìn thấu người ta, tương lai sẽ bị tổn thất lớn, bây giờ chỉ có mấy đồng tiền, lần tới không biết sẽ mất cái gì."
Tô Mộc Lam không muốn nhóc con mà mình tỉ mỉ dạy dỗ, ngoảnh đi ngoảnh lại bị người khác gài bẫy.
"Vâng, con nhớ kỹ lời nương rồi." Bạch Trúc Diệp cuống quít gật đầu.
"Vậy là tốt rồi." Tô Mộc Lam cười cười, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt của Bạch Trúc Diệp, "Được rồi, nhanh dọn dẹp đi, chuẩn bị làm bánh quả đỏ, hôm nay phải làm nhiều hơn một chút."
Bánh quả đỏ được yêu thích hơn một chút so với quả đỏ bao đường, hơn nữa lần này Tô Mộc Lam muốn làm nhiều hơn một ít, một mặt để giữ lại cho nhóm đầu củ cải ăn, mặt khác tặng cho Phùng thị ăn để thỏa cơn thèm.
Nhéo mặt là động tác thân mật mà hàng ngày Tô Mộc Lam thường làm với Bạch Trúc Diệp, hiện tại làm động tác này, trong lòng Bạch Trúc Diệp lập tức cảm thấy ấm áp, mạnh mẽ gật đầu.
Bốn đứa đầu củ cảic nhanh chóng giúp đỡ, công việc trở nên bận rộn.
Sau khi xong việc, Bạch Lập Hạ không chờ Bạch Thanh Táo tới lấy rổ tre mà chạy qua đó trả lại.
Nhìn thấy dáng vẻ kia của Bạch Thanh Táo, trong bụng Bạch Lập Hạ bừng bừng lửa giận, nhưng nhớ tới lời dặn của Tô Mộc Lam, cô bé đè nén lửa giận lại, không hé răng nửa lời, lặng lẽ đi về nhà.
Bạch Thanh Táo không nghĩ nhiều, vẫn vui vẻ vô cùng khi kiếm lời được ba đồng tiền.
- --
Cửa hàng Ngô Ký sau Tết Trung Thu ngày mười lăm tháng tám đã không còn bận rộn như trước tết nữa, nhưng cũng vì bánh trung thu da tuyết mà tên tuổi của cửa hàng Ngô Ký vang xa ra bên ngoài, việc buôn bán cũng tốt hơn trước.