Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 269: Không được tốt




Bản thân quả đỏ đã nặng rồi, hơn nữa khắp nơi đều trồng cây quả đỏ này, mức giá này không thấp cũng chẳng cao, nhưng mà chỉ mất công nhặt, cầm cây gậy trúc đập mấy cái vào cây cũng có thể kiếm được hai, ba đồng tiền.

Có điều quả đỏ này mặc dù chỉ mất công nhặt, nhưng mà người lớn vẫn hơi xấu hổ nên sai đám con nít đi nhặt.

Mà đối với bọn nhỏ mà nói, không cần phải ra đồng làm việc, chỉ cần chạy khắp nơi leo cây chọc quả, cuối cùng lại có thể kiếm được một ít tiền tiêu vặt thì còn mơ ước gì hơn.

Kết quả là, đám con nít của các nhà đều bận việc, xách theo rổ tre, cầm cây gậy trúc đi đập quả đỏ, sau khi nhặt xong quả đỏ, tốp năm tốp ba đám trẻ tới Tô Mộc Lam bán quả đỏ.

Cũng vì thế nên bên trong nhà của Tô Mộc Lam vô cùng nhộn nhịp, mỗi ngày đều có rất nhiều con nít tới cửa.

Tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu càng ngày càng tốt hơn, cho nên không nghỉ tay được, mà Bạch Lập Hạ thì tính tình nhanh nhẹn, Tô Mộc Lam liền để cô bé thu xếp chuyện này, Bạch Mễ Đậu trí nhớ tốt, để cậu bé phụ trách việc phân phát tiền bạc, Bạch Trúc Diệp là người cẩn thận, được giao nhiệm vụ kiểm tra tình trạng của quả đỏ được mang tới bán như thế nào, có bị hỏng hay không.

Ba đứa đầu củ cải tự giác nhận lấy trọng trách, hiện tại làm việc vô cùng hăng hái, khí thế ngút trời.

Mà những đứa trẻ đến bán quả đỏ, thấy ba chị em Bạch Lập Hạ đứng ra thu quả đỏ nên không hoảng sợ và áp lực nữa, thoải mái hơn rất nhiều, cười nói râm ran.

"Trúc Diệp, ngươi nhìn xem quả đỏ của ta thế nào?" Bạch Thanh Táo đưa rổ tre của mình ra cho Bạch Trúc Diệp nhìn.

Bạch Trúc Diệp nhìn xong, nhíu mày lại.

Quả đỏ của những người khác vừa to vừa đỏ, cũng ít bị trầy xước, nhưng quả đỏ mà Bạch Thanh Táo mang lại đây không chỉ to nhỏ không đồng đều, mà còn bị trầy xước rất nhiều, thậm chí có cả một số quả đã bị chim tước mổ ăn, căn bản không thể dùng làm thức ăn được.

"Quả đỏ này của ngươi không được tốt lắm." Bạch Trúc Diệp nói.

Bạch Thanh Táo nghe Bạch Trúc Diệp nói như vậy, khuôn mặt nhăn như cà tím phơi sương, cô bé liền thở dài, "Chẳng biết làm thế nào nữa, cả ngày nương bắt ta và đại tỷ làm việc nhà, muốn đi ra ngoài đập quả đỏ cũng không được, chỉ có thể đợi đến khi mặt trời chưa mọc hoặc đến tối mịt mới có thể đi.

Lúc ấy không những không nhìn rõ ràng, mà cũng không đi đến nơi xa được, chỉ có thể nhặt những quả mà người khác không cần …"

"Hôm qua vì ta lén đi ra ngoài đập quả đỏ, nương của ta biết, còn đánh ta hai roi, ta thật sự chẳng còn cách nào nữa, chỉ có thể nhặt những quả như vậy, nếu không ngươi xem lại rồi mua đi, trả rẻ một chút cũng được."

Bạch Thanh Táo nhìn Bạch Trúc Diệp với ánh mắt gần như là cầu xin.

Bạch Trúc Diệp hơi do dự một chút.

Nàng biết cuộc sống hàng ngày của Bạch Thanh Táo đúng là không ổn chút nào.

Mấy ngày hôm trước khi nàng dạo chơi ở bên ngoài còn nhìn thấy nương của Bạch Thanh Táo cầm cái chổi đánh cô bé ở đằng kia, hình như là vì cô bé ở nhà đói bụng, lén ăn nửa cái bánh màn thầu trắng, Bạch Thanh Táo bị đánh khóc lóc, thở hổn hển.

Trước kia Bạch Trúc Diệp cũng từng bị Tô thị đánh, bởi vì đói đến mức cồn cào ruột gan, không thể không ăn vụng thứ gì đó, khi ấy, bị đánh đến mức cả người đều đau.

Bạch Trúc Diệp biết cảm giác khi đói bụng là như thế nào, càng biết mùi vị của đòn roi khi bị đánh, lúc này thấy Bạch Thanh Táo, trong lòng chua xót.

"Thôi được rồi, cho ngươi hưởng lợi một chút, rổ quả đỏ này của ngươi, cùng lắm chỉ có thể cho ngươi ba đồng mà thôi." Bạch Trúc Diệp nói.

Quả đỏ này mà đem lên cân cũng phải được mười một cân rưỡi, trả ba đồng đúng là giá rẻ hơn so với bình thường, có điều lấy quả đỏ này để làm đồ ăn bán ra thì thực sự không tốt, không thể nào bán đi được, trả cô bé ba đồng cũng coi như là cho không.

Bạch Thanh Táo vừa nghe có thể được trả ba đồng, lập tức vui vẻ ra mặt, "Được rồi, tùy ngươi quyết định."