"Không có gì, không có gì." Bạch Kim Bắc không để bụng chút nào, xua xua tay với hắn "Không phải ai khi xảy ra chuyện rồi mới nhìn thấu được hết, ngã một lần thì khôn hơn một chút, những lời ta nói, sau này ngươi nhớ kỹ là được."
Trước đây khi Bạch Nhị Ngưu làm việc cho người khác, nếu chẳng may phạm phải sai lầm thì sẽ bị người ta nhai đi nhai lại rất nhiều lần.
Còn Bạch Kim Bắc lúc này lại nhẹ nhàng thoải mái mà bỏ qua, khiến Bạch Nhị Ngưu thấy không quen lắm, nhưng cũng tràn đầy cảm kích.
"Kim Bắc ca yên tâm, sau này ta nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không tái phạm lỗi như vậy nữa." Bạch Nhị Ngưu gật đầu lia lịa như con gà mổ thóc, "Sau này cũng không quấy rầy người của nhà Bạch
Thạch Đường nữa."
"Ừ." Bạch Kim Bắc gật gật đầu, "Có thể nhớ kỹ là được rồi."
"Có điều lúc này ta tới tìm ngươi thứ nhất là vì chuyện này, thứ hai là còn một việc nữa muốn nói với ngươi."
"Có chuyện gì, Kim Bắc ca cứ nói đi." Bạch Nhị Ngưu đánh trống ngực thình thịch.
Bộ dáng hào hùng như kiểu có thể sẵn sàng tình nguyện lên núi đao, nhảy vào chảo dầu.
"Cậu nhóc Trương Cốc này … chính là em vợ nhà ngươi, mấy ngày gần đây ngươi chú ý một chút, nếu có cơ hội thì nói vài câu với cậu ta."
Vừa nghe thấy Bạch Kim Bắc nhắc đến Trương Cốc, Bạch Nhị Ngưu rất kinh ngạc, càng lo lắng nhiều hơn, "Tiểu tử này, có phải gây cản trở chuyện gì hay không?"
"Không phải là gây cản trở cho chuyện của ta, có điều ta mơ hồ nghe thấy người ta nói, dạo gần đây Trương Cốc thường xuyên nhắc mãi tới vợ Bạch Thạch Đường …".
Bạch Kim Bắc chưa nói hết ý, ánh mắt đã liếc về phía Bạch Nhị với ẩn ý thâm sâu.
Bạch Nhị Ngưu hiểu ý, trong lòng lập tức giận dữ không không nhẹ.
Thường xuyên nhắc mãi Tô thị nhà người ta, điều này chứng tỏ thằng nhóc khốn nạn Trương Cốc này trong lòng thương nhớ Tô thị.
Trước cửa nhà quả phụ vốn luôn có nhiều thị phi, qua lại thân thiết với ai cũng rất dễ tạo thành chuyện phiếm, bây giờ nếu ai cố tình thương nhớ thì sẽ hủy hoại danh tiếng nhà người ta.
Bạch Nhị Ngưu là người thích dựa dẫm vào người khác, đề cao ham công danh lợi lộc, hơn nữa cũng rất ghét chuyện này.
Huống chi, vừa rồi Bạch Kim Bắc nói nhiều như vậy, cả trong lẫn ngoài đều giúp Phùng thị che chở Tô thị, lúc này nếu Trương Cốc mà làm ra chuyện bất thường thì công việc của hắn coi như chấm dứt.
Còn nữa, thôn Bạch gia rất đoàn kết, phát hiện ra chuyện này sẽ dễ dàng đứng về phíba người bị hại chứ không đứng về phíba người đưa ra lý lẽ chứ đừng nói tới Trương Cốc rõ ràng khiến người ta khó chịu, có thể bị đánh gãy chân.
Nếu lúc ấy chuyện xảy ra, Bạch Nhị Ngưu còn chẳng muốn thừa nhận Trương Cốc này là cậu em vợ của hắn nữa.
Việc ấy không thể để xảy ra được!
"Thằng nhóc khốn nạn này!" Bạch Nhị Ngưu nghiến răng vênh mặt lên, khuôn mặt tối sầm lại, "Kim Bắc ca cứ yên tâm, ta nhất định sẽ trừng trị thằng nhóc kia cẩn thận, để thằng nhóc ấy không nói bừa ra bên ngoài nữa.
Nếu hắn dám không nghe lời ta nói, ta sẽ khâu miệng hắn lại!"
Có làm thật hay không lại là chuyện khác, nhưng miệng lại là con dao nhỏ vô hình, dễ làm tổn thương người nhất, cho nên việc quan trọng nhất chính là biết giữ mồm giữ miệng không nói lung tung.
Bạch Kim Bắc thấy Bạch Nhị Ngưu hiểu rõ đạo lý này, chấp nhận cũng rất dứt khoát liền gật đầu, đứng dậy nói "Được rồi, ngươi hiểu là tốt rồi, những chuyện còn lại ta cũng không phải nhọc lòng nữa, lúc này không còn sớm, ta phải đi ra đồng xem một vòng đã."
Xem công việc trên mảnh đất mà hắn cho thuê như thế nào rồi.
"Được rồi, Kim Bắc ca đi thong thả."
Bạch Nhị Ngưu tiễn Bạch Kim Bắc đi ra ngoài thật xa, sau đó mới quay về sân nhà.
Vừa rồi Trương thị mới tránh ở trong phòng, cũng không nghe rõ hai người Bạch Nhị Ngưu và Bạch Kim Bắc nói chuyện gì ở ngoài kia, lúc này thấy Bạch Nhị Ngưu nhanh chóng trở về, nét mặt cũng không dễ nhìn, theo bản năng rụt cổ lại.