Mà chuyện này xét đến cùng thì tất cả đều là do Trương thị mà ra, nếu lúc ấy Trương thị ngoan ngoãn mang củ mài tặng cho nhà Tô Mộc Lam thì sẽ không xảy ra những việc về sau, hắn cũng sẽ không bị người ta nói thành như vậy.
Hiện tại Trương thị bán củ mài, có lẽ lần trước bảo nàng ta đi tới nhà Tô Mộc Lam đưa đồ ăn chắc chắn cũng không đi.
Đồ ăn kia có lẽ không phải bán chính là mang đi cho Trương Cốc.
Nghĩ đến tình huống này, lửa giận trong lòng Bạch Nhị Ngưu bừng bừng lên đầu, tiện tay vớ lấy cây gậy trúc dùng để bắc giàn cho đậu đũa leo, đi về phía Trương thị chuẩn bị đập mụ ta một trận.
Khuôn mặt Trương thị tái mét lại, nước mắt như sắp sửa muốn rơi xuống.
"Nhìn tình cảnh này, có vẻ như ta tới không đúng lúc." Bạch Kim Bắc đi vào trong sân, chậm rãi nói.
Bạch Nhị Ngưu kinh hoảng, vội vàng ném gậy trúc trong tay sang một bên, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nghênh đón Bạch Kim Bắc ngồi xuống ghế ở trong sân "Sao Kim Bắc ca lại tới đây giờ này thế?" Nói xong, hắn lại vội vàng sai Trương thị nhanh đi pha nước trà.
Trương thị vội đi ngay lập tức, một lát sau bưng nước trà tới, đưa cho Bạch Kim Bắc.
Bạch Kim Bắc nhấp một ngụm, nhìn về phía Bạch Nhị Ngưu, "Hai ngày này, trong thôn rất ồn ào, ta liền tới đây coi một chút."
Nói như vậy chính là ám chỉ chuyện Trương thị tranh cãi ầm ĩ với Mã thị.
Bạch Nhị Ngưu lập tức đỏ mặt lên, ngượng ngùng nói "Haiz, là lỗi của ta, không quản được vợ của mình, làm ầm ĩ nhốn nháo như vậy, khiến người ở trong thôn thi nhau chế giễu."
"Chuyện này đúng là phải trách ngươi." Bạch Kim Bắc buông chén trà xuống, "Có điều việc ngươi không quản được vợ mình là một chuyện, nhưng quan trọng hơn là suy nghĩ của ngươi đặt ở nhầm chỗ rồi."
Đặt ở nhầm chỗ là sao?
Bạch Nhị Ngưu sửng sốt một chút.
Bạch Kim Bắc nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ý nói hắn không nên đi nịnh bợ Tô Mộc Lam hay sao?
Nhưng chẳng phải lúc trước vì hắn nịnh bợ Tô Mộc Lam nên mới được Bạch Kim Bắc để mắt tới hay sao.
Vì sao bây giờ lại không cho hắn đi nịnh bợ, chẳng lẽ quan hệ giữa Phùng thị và Tô Mộc Lam không tốt hay sao?
Bạch Nhị Ngưu miên man suy nghĩ, Bạch Kim Bắc cười ha hả, nói tiếp, "Ta coi trọng ngươi, là bởi vì ngươi thông minh lanh trí, nhưng thông minh lanh trí cũng nên biết giới hạn, nếu vượt qua thì sẽ trở thành hồ đồ."
"Lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ, ngươi cảm thấy nếu ngươi nịnh bợ người của nhà Bạch Thạch Đường thì ta sẽ coi trọng ngươi hơn, nhưng chuyện này ngươi lại làm không ổn, ngược lại làm ầm ĩ lên khiến tất cả mọi người đều biết, chính mình cũng không có mặt mũi nào gặp người khác."
"Hơn nữa, kể cả Trương thị không gây ra chuyện xấu, ngoan ngoãn đi tặng đồ cho nhà Bạch Thạch Đường, ngươi cảm thấy hai người gặp mặt, có thể ôn tồn nói chuyện hay sao? Đến lúc đó ngươi thử nói xem, liệu nhà Bạch Thạch Đường có nhận đồ này của ngươi hay không."
"Nếu họ nhận, từ trước đến nay luôn bị Trương thị làm khó dễ, cục tức này không thể nào nuốt xuống được.
Nhưng nếu không nhận, hiện giờ ngươi đi theo ta làm việc, bề ngoài nhà của Bạch Thạch Đường gia sẽ nể mặt nương của Vĩnh Hòa mà cảm thấy không ổn lắm, có thể nói là cả bên trong lẫn bên ngoài đều khó xử."
"Ngươi chỉ nghĩ tiện việc của chính mình, mà không nghĩ rằng sẽ gây thêm phiền phức cho nhà ngước khác, như vậy chẳng phải ngươi đã quá hồ đồ rồi sao?"
"Ta cho ngươi đi theo bên cạnh ta làm việc, ta chính là ông chủ của ngươi, những mưu mẹo của ngươi cho dù có dùng đến thì cũng phải dùng để phục vụ cho ông chủ của mình, nếu dùng cho người ngoài thì … Ngươi cần phải biết, nước trà này không phải lúc nào cũng nóng."
Hôm nay hắn có thể nịnh bợ Tô Mộc Lam, ngày mai cũng có thể nghĩ cách nịnh bợ người khác, khi Bạch Kim Bắc có mối quan hệ tốt đẹp với người khác thì không vấn đề gì, nhưng đến lúc quan hệ không tốt thì sẽ không gọi là lanh trí biết việc nữa, mà gọi là ăn cây táo, rào cây sung.
Bạch Nhị Ngưu nghĩ tới điểm này, trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng nói với Bạch Kim Bắc: "Kim Bắc ca, chuyện này ta nhất thời hồ đồ, ta …"