Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 263: Uất nghẹn




Tay nghề nấu ăn của Bạch Thủy Liễu bây giờ đã khá tốt, nấu được cơm hàng ngày, tuy rằng không ngon bằng Tô Mộc Lam nhưng ăn cũng rất vừa miệng.

"Chắc là Trúc Diệp và Mễ Đậu bây giờ đã bẻ được không ít ngô trong ruộng rồi, ta đi gánh về nhà."

Vừa nói xong, Tô Mộc Lam đã từ trong phòng tìm thêm một cái sọt trúc nữa, mỗi bên một cái treo ở hai đầu của đòn gánh, dẫn Bạch Lập Hạ đi về phía ruộng ngô.

Khi Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhìn thấy Tô Mộc Lam đến trong ruộng thì đã biết chắc là không giấu được nữa, cười hì hì.

"Các con thật là…"

Tô Mộc Lam không biết nên khen hay nên mắng nữa.

Nếu khen ngợi thì sợ là lần tới bọn nhỏ còn sẽ lén lút làm việc, cuối cùng thì vẫn còn là trẻ em, không đảm bảo được bọn chúng sẽ biết làm việc vừa sức mình, nếu làm nhiều việc quá sức với cơ thể thì chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển.

Nếu là mắng thì sẽ khiến cho bốn củ cải nhỏ trong lòng có ấm ức, cũng sẽ đả kích đến nhiệt huyết của bọn nhỏ.

Tô Mộc Lam nói được một nửa, liền không hề nói nữa, chỉ cầm cái sọt trúc lên: "Nương cũng không nói nhiều nữa, nhanh chóng nhặt hết mấy bắp ngô đã bẻ bỏ vào trong này, đã bẻ tới chỗ nào rồi thì nhớ đánh ký hiệu lên cây."

"Thủy Liễu đang ở nhà nấu bánh kếp trứng gà, chúng ta dọn dẹp xong chỗ này thì nhanh chóng về nhà ăn cơm, ăn sáng xong mới đến bẻ ngô tiếp, đói bụng sẽ không có sức lực để làm việc."

Thấy Tô Mộc Lam không tức giận, nhưng trên khuôn mặt khi nói chuyện cũng không có tươi cười, ba củ cải nhỏ gãi đầu, cười ha ha, sau đó nghe lời của Tô Mộc Lam, vội vàng nhặt hết bắp ngô đã bẻ đặt vào bên trong sọt trúc.

Mấy đứa nhỏ tay chân nhanh nhẹn nên đã bẻ được không ít bắp ngô, Tô Mộc Lam dùng đòn gánh khiêng về hai sọt trúc đầy ắp, những bắp còn sót lại thì được đặt trong giỏ trúc ở bên cạnh, để Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu cùng nhau nâng về.

Lúc về đến nhà thì Bạch Thủy Liễu đã nấu xong cơm sáng, đang dọn cơm lên bàn trong sân.

Bánh kếp trứng gà mỏng đều, hơi cháy xém, ăn cảm thấy thơm nức, thật sự ăn rất ngon.

Mấy đứa nhỏ bận rộn từ sáng sớm, bây giờ đã có chút đói bụng, nên ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Ăn cơm xong, nhân lúc buổi sáng trời còn lạnh, Tô Mộc Lam liền dẫn Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đi xuống ruộng bẻ ngô, Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp thì ở trong sân để bóc lá ngô.

Mùa thu sẽ có lúc trời mưa, vì thế hạt ngô không thể trực tiếp phơi nắng trong sân, vì vậy bắp ngô được bẻ về nhà, sẽ tiếp tục bóc lá ngô, bóc hết những lá già ở ngoài chỉ để lại mấy lá non, rồi bó hoặc bện lại, sau đó có thể treo lên tường hoặc lên giá gỗ để phơi nắng, vừa đảm bảo được phơi dưới ánh nắng mặt trời vừa có thể thông gió, sẽ không để hạt ngô bị mốc hoặc nảy mầm.

Chờ tới khi phơi khô xong, tách hạt ngô ra, đem đi xay thành bột hoặc có thể để ở nhà ăn, cũng có thể cầm đi bán lấy tiền.

Nơi này đều dùng cách làm như vậy, tuy rằng có chút phiền phức nhưng đây là phương pháp thông qua kinh nghiệm nhiều năm trồng trọt tổng kết được, rất có hiệu quả thực tế.

Gia đình Tô Mộc Lam bận rộn thì mấy nhà nông khác cũng là như thế, đồng ruộng hai bên khắp nơi đều là người vội vàng làm việc.

Trương thị lúc này bận gần như muốn vắt chân lên cổ.

Nhưng mà cũng không phải bởi vì công việc trong ruộng quá nhiều mà là vội vàng đòi Mã thị trả lại củ từ đã bán.

Mua giá ba mươi đồng tiền mà bị nàng dùng hai mươi đồng tiền bán đi, cho dù Bạch Nhị Ngưu không mắng nàng thì Trương thị cũng muốn vả cho mình mấy cái để trút giận.

Chỉ là Mã thị nói cái gì cũng không chịu trả, nói là một tay giao hàng một tay giao tiền, việc mua bán đã hoàn thành, tất nhiên sẽ không tùy tiện trả lại.

Đồ vật không đòi lại được, Bạch Nhị Ngưu mất hứng, trong lòng của Trương thị cũng thực sự uất nghẹn.