Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 260: Mùi dấm chua bốc lên




"Nương yêu thương chúng ta nhưng chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, không thể việc gì cũng dựa vào nương được, phải suy nghĩ tất cả biện pháp để giúp nương mới đúng."

Bạch Lập Hạ ở trong chăn gật đầu: "Đại tỷ nói rất đúng, chúng ta cũng phải làm nhiều việc hơn, trước kia chúng ta quá gầy không có sức lực, nhưng bây giờ thì trên người ai cũng có thịt rồi, có sức làm việc hơn."

"Ta nghe đại tỷ và nhị tỷ, nhưng mà chúng ta có thể giúp nương làm việc gì đây?" Bạch Mễ Đậu hỏi.

Làm mấy đồ ăn thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp đỡ nhóm bếp, còn lại thì là quét sân, cho gà ăn, với việc nấu cơm thì bọn họ chỉ có thể làm cơm canh đơn giản, phức tạp hơn thì không làm được.

Cũng chỉ có Bạch Thủy Liễu, học cách nấu ăn nhanh, có thể giúp đỡ làm chút đồ ăn gì đó.

"Cái này ta đã nghĩ rồi." Bạch Thủy Liễu nói: "Chuyện chúng ta có thể giúp thật sự rất ít, nhưng muốn làm mấy việc cần sức lực thì chúng ta cũng vẫn có thể làm được."

"Bây giờ đúng lúc cần đi bẻ ngô, chuyện này không khó làm, tất cả chúng ta đều có thể làm, vì vậy mấy ngày nay tất cả vất vả một chút, buổi sáng dậy sớm hơn để đi bẻ ngô trong ruộng."

"Hai đứa Trúc Diệp và Mễ Đậu tuổi tác còn nhỏ, sức lực cũng không lớn, chỉ cần bẻ bắp ngô xuống, bốn năm bắp chất thành một đống nhỏ để ta với Lập Hạ ôm đến hai đầu bờ ruộng, sau đó chúng ta sẽ dùng đòn gánh để nâng mấy sọt trúc rồi vận chuyển về nhà."

"Chúng ta dậy sớm hơn, làm việc tới hừng đông rồi trở về, có thể làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu." "Được." Bạch Lập Hạ trước gật đầu.

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng theo sát "Vâng" một tiếng.

"Được rồi, nhanh đi ngủ thôi, sáng ngày mai tỷ sẽ gọi mấy đứa thức dậy, đến lúc đó cũng đừng ngái ngủ không chịu dậy đấy." Bạch Thủy Liễu nằm xuống.

Ba đứa Bạch Lập Hạ gật đầu mạnh, cũng không dám chậm trễ

thêm, vội vàng nằm xuống nhắm mắt lại.

Hôm sau, bốn củ cải nhỏ đã thức dậy từ sớm, lén lút mang theo sọt trúc và đòn gánh ra cửa.

Đến ruộng ngô, dựa theo sự sắp xếp của Bạch Thủy Liễu tối qua, đều đâu vào đấy bận rộn làm việc.

Vì đề phòng Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp lúc bẻ ngô sẽ ngã vào trong ruộng ngô, sẽ bị lá cây ngô cứa vào mặt, thì Bạch Thủy Liễu đã đặc biệt lấy mấy cái khăn trùm đầu trong nhà tới, đưa cho hai đứa che lại đầu chỉ lộ ra hai con mắt tròn xoe.

Có lớp bảo vệ này thì hai củ cải nhỏ có thể nói là không cần lo lắng gì nữa, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, giống như mấy con khỉ nhỏ qua lại trong ruộng ngô, bẻ từng bắp ngô xuống, xếp thành từng đống nhỏ, thuận tiện cho Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ vận chuyển.

Trong không khí của sáng sớm mùa thu có mang theo một chút hơi ẩm, điều này sẽ làm giảm khả năng cắt vào người của lá cây ngô, hơn nữa việc bẻ ngô vốn là công việc tốn nhiều sức lực, rất nhiều người muốn nhân dịp sáng sớm trời lạnh để tới bẻ ngô, cho nên thời gian này cũng có không ít người xuống ruộng sớm để làm việc như bốn củ cải nhỏ.

Nhìn thấy bốn tỷ đệ Bạch Thủy Liễu, cũng thân thiết chào hỏi một câu.

Tôn thị đi ngang qua, liếc thấy trong ruộng chỉ có bốn củ cải nhỏ, không thấy Tô Mộc Lam đâu, liền dừng bước, hỏi một câu: "Thủy Liễu, nương của ngươi đâu, sao không xuống ruộng bẻ ngô vậy?" "Nương của cháu ở nhà còn bận nhiều việc, bọn cháu xuống ruộng trước, nương một lúc nữa mới tới, Tôn bá nương có việc muốn tìm nương của cháu sao?" Bạch Thủy Liễu hỏi lại.

"Cũng không có việc gì…" Tôn thị hơi rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

Làm đồ ăn đúng là một công việc tốt, không cần phải xuống ruộng để làm việc.

Vừa nghĩ đến chuyện Tô Mộc Lam hợp tác với người khác để mở cửa hàng bán đồ ăn trên trấn, hơn nữa việc buôn bán còn càng ngày càng tốt, trong lòng của Tôn thị có mùi dấm chua bốc lên.