Bốn đứa đầu củ cải lúc mới bắt đầu cũng hứng thú bừng bừng ăn, sau khi ăn xong một con cua vào bụng cũng cảm thấy quai hàm hơi đau một chút, thậm chí trong miệng còn cảm giác căn bản không ăn được nữa, đành cầm đũa lên, tiến hành bao vây và đánh chén sủi cảo và các món ăn khác.
Đến khi ăn khá no rồi mới tiếp tục gặm một con cua nữa.
Bữa cơm này ăn đến khi mặt trăng nhô lên trời cao mới coi như ăn xong.
Dọn dẹp chén đũa, mang quả lê cùng quả táo lên cùng nhau ăn.
Bốn đứa đầu củ cải không chịu ngồi yên, bọn chúng chơi đá cầu dưới ánh trăng, còn Tô Mộc Lam ngồi ở một bên làm trọng tài, người thắng mỗi vòng sẽ được phát một quả táo, coi như là phần thưởng.
Ánh trăng như nước, rải ra đầy đất, tuy sáng ngời, nhưng vẻ mờ ảo đặc biệt của ánh trăng khiến mặt trăng càng thêm tuyệt đẹp hơn.
Tô Mộc Lam nhìn trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, trong đầu chợt hiện lên mấy chữ "Vầng trăng quê ta".
Bất giác, nàng tới tới kiếp trước.
Trong xã hội hiện đại, nàng không phải là cô nhi, tuy mẫu thân bị bệnh chết sớm, chỉ còn lại một phụ thân ở nước ngoài xa xôi, có điều người phụ thân này chẳng hề quan tâm tới nàng, khi nàng ở trong ký túc học, mỗi năm đúng hạn ông ta sẽ gửi tiền trở về, sau khi nàng đi làm thì hoàn toàn chẳng quan tâm nữa.
Nàng cố gắng làm việc và nhanh chóng vươn lên từ viên chức nhỏ ở dưới tầng đáy thăng cấp lên làm quản lý cấp cao.
Lý do chủ yếu là nàng muốn dồn hết năng lượng của mình vào công việc, để chính mình không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Lần này xuyên qua là do tai nạn máy bay, có lẽ công ty sẽ lo âu vì vị trí để trống của nàng, bạn bè ở bên cạnh chắc cũng vô cùng thương tiếc.
Chỉ sợ chẳng có người nào nghĩ đến hiện tại nàng còn sống, chẳng qua là sống ở một thời không không biết tên mà thôi.
Nhắc đến chuyện này cũng thấy thật huyền diệu… Tô Mộc Lam nghĩ đến đây, thở dài.
"Nương làm sao vậy?"
Thấy Tô Mộc Lam đang thẫn thờ, vẻ mặt không được tốt, bốn đứa đầu củ cải không vui đùa ầm ĩ ở kia nữa, xông tới chỗ nàng.
"Có phải nương không thoải mái hay không?" Bạch Trúc Diệp vươn bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm tới, sờ sờ lên trán Tô Mộc Lam, tay còn lại sờ sờ lên trán của chính mình.
Tiếp theo gãi gãi lỗ tai, "Hình như không bị nóng lên."
"Có phải nương hơi mệt hay không?" Bạch Thủy Liễu quan tâm hỏi, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Khoảng thời gian này bởi vì việc bán bánh trung thu ở cửa hàng Ngô Ký rất chạy nên bọn họ bận rộn suốt cả ngày, đặc biệt là Tô Mộc Lam, dường như bận từ sáng sớm đến tối mịt.
Bạch Thủy Liễu cảm thấy, nhất định là nàng mệt muốn chết rồi.
"Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ đến một món ăn mới, lại sợ không làm tốt nên cứ băn khoăn mãi." Tô Mộc Lam không muốn làm bốn đứa đầu củ cải lo lắng, tùy ý nói dối một câu.
Trong khi nói chuyện liền duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp đang đứng ở gần nàng nhất "Sao các con lại không đá cầu nữa, chơi mệt rồi à?"
Bốn đứa đầu củ cải gật đầu.
Thời tiết mùa này nóng ẩm, bởi vì luôn chạy nhảy trong sân nên trên người đám trẻ đứa nào cũng đầy mồ hôi.
"Mệt rồi thì nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm." Tô Mộc Lam cười nói, đứng dậy thu dọn đồ vật ở trên bàn.
Bốn đứa đầu củ cải cũng vội vàng hỗ trợ.
Sau khi thu dọn xong, ai nấy liền về phòng nằm xuống.
Tô Mộc Lam luôn luôn ngủ rất ngon, đặc biệt là hiện tại không có di động để lướt tin, cho nên ngả đầu xuống gối là ngủ.
Còn về phía phòng ngủ ở hướng tây, bốn đứa đầu củ cải tuy đã nằng xuống, nhưng đôi mắt vẫn mở to tròn xoe.
"Vừa rồi nương nói là nghĩ đến việc làm thức ăn, nhưng ta thấy nương mệt mỏi đến rã rời." Bạch Thủy Liễu nói, "Cả ngày nương bận hết việc trong nhà đến ngoài nhà, mặc kệ là việc lớn hay nhỏ, nương có thể làm được thì tuyệt đối sẽ không để chúng ta làm."