Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 256: Có tội




Bán hay không?

Đầu tiên Trương thị sửng sốt, sau đó là vui vẻ.

Đúng rồi, sao nàng lại không nghĩ tới việc bán thứ này đi chứ?

Trương thị vỗ vào trán mình một cái, tiếp đó cười hì hì nói "Thím Mã, thím muốn mua củ mài này à?"

"Ừ, muốn mua, củ mài này nhìn không tệ." Mã thị gật đầu.

"Vậy thím có muốn mua nhiều như thế này không? Nếu thím có thể mua hết cả rổ này thì cháu sẽ bán, còn nếu thím không lấy hết thì không bán được."

Nếu đã muốn bán thì phải bán sạch sẽ, tránh cho việc để lại một ít không những khó xử lý mà còn dễ bị Bạch Nhị Ngưu phát hiện ra.

Mã thị nghe Trương thị nói xong thì hơi do dự một lát.

Một rổ này số lượng cũng không ít, nếu mua hết thì cũng tốn một khoản tiền.

"Củ mài tốt như thế này không dễ gặp được đâu, đi hết cả thôn này cũng không có chỗ nào bán, hơi nhiều một chút cũng chẳng có vấn đề gì, thím lấy về ăn dần cũng được, đám này cứ để đấy cũng không bị hỏng." Trương thị khuyên.

Mã thị lại suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lại nhìn củ mài ở bên trong rổ tre, cuối cùng cắn răng nói "Được rồi, muốn mua hết thì mua hết, nhưng mà ngươi không thể tính giá quá đắt cho ta.

Nếu quá đắt thì ta không mua được."

"Cháu gọi thím một câu thím, chính là coi thím như là thím ruột thịt trong nhà, đâu thể kiếm chác tiền ở chỗ thím chứ, nhất định sẽ không đưa ra giá cao cho thím." Trương thị cười hì hì "Cháu cũng không nói qua nói lại nhiều nữa, một rổ củ mài này thì tính cho thím hai mươi đồng nhé."

Một rổ củ mài này cũng có trọng lượng từ 13 - 14 cân, Trương thị đưa ra giá hai mươi đồng tiền cảm thấy cũng khá nhiều rồi.

Mã thị ước lượng trọng lượng của rổ tre, gật đầu, "Được rồi, hai mươi đồng thì hai mươi đồng."

Vừa nói chuyện, Mã thị đã sờ soạng túi tiền từ trong ngực, lấy ra rồi đếm hai mươi đồng tiền đưa cho Trương thị.

Trương thị cầm tiền, lấy củ mài bên trong rổ tre ra đưa cho Mã thị.

"Ấy ấy, ấy, ngươi lấy hết ra như thế thì sao ta ôm đi được chứ?" Mã thị thấy thế, vội vàng ngăn cản Trương thị, "Ngươi để tất cả giỏ cho ta, để ta mang củ mài về cất cẩn thận xong lại mang rổ tre tới trả cho ngươi không được sao?"

"Thế cũng được, thím cứ từ từ hãy trả cho cháu, nhà cháu cũng không vội vã phải dùng giỏ, hơn nữa …"

Trương thị đè thấp giọng nói xuống, "Củ mài này cháu bán rẻ cho thím, sau này nếu người khác có hỏi thì thím cứ nói thím mua được củ mài ở bên ngoài, cũng đừng nói mua ở chỗ cháu nhé."

"Được, được, được, nhớ kỹ rồi." Mã thị vác giỏ tre lên, đi về phía nhà mình.

Mười mấy cân củ mài không nhẹ, hơn nữa rổ tre cũng nặng, Mã thị là người hơi lớn tuổi, vác một cái rổ tre như vậy khiến bà đi trên đường cũng lệch hẳn sang một bên, có vẻ thất tha thất thểu, đi đường cũng nhanh, giống như bất kể lúc nào cũng có thể té ngã vậy.

Trương thị không có lòng dạ nào bận tâm đến chuyện đó, chỉ lo nhét hai mươi đồng vào trong lồng ngực.

Hai mươi đồng tiền đó, có thể mua được vài cân thịt.

Chờ mấy ngày nữa, tình hình lắng xuống, đi mua mấy cân thịt ba chỉ ngon để về hầm, làm thành món thịt kho tàu ăn cho đỡ thèm mới được.

Trương thị nghĩ, dường như có thể chảy cả nước miếng, trong lòng hết sức vui mừng, nhanh chân bước về nhà.

Bạch Nhị Ngưu đang uống trà ở trong sân, thấy khuôn mặt của Trương thị tràn đầy vui mừng, dương mày lên hỏi, "Đưa rồi à?"

"Ừ, đưa rồi." Trương thị hơi chột dạ mà cúi thấp đầu, xắn tay áo lên, đi đến trước lu nước múc nước, chuẩn bị trộn bột mì để chiên lên ăn.

"Nhà người ta nói như thế nào?" Bạch Nhị Ngưu lại hỏi.

"Còn có thể nói gì chứ, chỉ nói cảm ơn thôi." Trương thị cười hô hố nói cho qua chuyện.