Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 255: Mặt mũi để vào đâu




Mùa này đúng là thời điểm thích hợp để đào củ mài, củ mài giòn xào rau, bột củ mài bánh hấp, có tác dụng kiện tì rất tốt.

Số củ mài này là do hai ngày nay Bạch Nhị Ngưu đi theo Bạch Kim Bắc ra ngoài làm việc, trên đường gặp được người bán liền mua một ít về, giữ lại một nửa để nhà mình dùng, một nửa khác dự định tặng cho Tô Mộc Lam để nịnh bợ.

"Ta thấy nhà nàng ấy không thiếu cái này đâu." Trương thị bĩu môi, "Ta vừa ở ngoài đồng về đã nhìn thấy rõ trong nhà nàng ta đồ vật chất thành đống, có lẽ còn tốt hơn thứ này của ông, mang cái này ra, người ta ngứa mắt, như thế chẳng phải là mất mặt hay sao."

"Ngươi biết cái rắm!"

Bạch Nhị Ngưu làm chân chạy vặt buôn bán dược liệu cho Bạch Kim Bắc, đã thu được một số tiền nhất định, tính toán kỹ thì kiếm được nhiều tiền hơn cả làm những việc trước kia, Bạch Nhị Ngưu tự cảm thấy có chỗ dựa vững chắc hơn, cho nên càng thấy việc nịnh bợ Tô Mộc Lam là điều cần thiết.

Lúc này nghe thấy Trương thị một mực từ chối không muốn đi, hắn tức giận nhảy bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Trương thị gào lên, "Cứ hễ làm cái gì cũng không hiểu, không biết bên trong cái đầu lớn như vậy chứa cái gì không biết!"

"Thật muốn bổ đầu ngươi ra xem bên trong có phải chứa toàn là hồ nhão hay không!"

Trương thị bị mắng một trận, không tình nguyện mà xách giỏ tre lên, "Biết rồi, biết rồi, đi là được chứ gì?"

"Đi nhanh đi, sau đi đưa xong thì nhanh về sửa soạn nấu cơm chiều, hôm nay mười lăm tháng tám, không thể ăn cơm quá muộn được."

Trong tiếng thúc giục liên tục của Bạch Nhị Ngưu, Trương thị không tình nguyện mà ra cửa, xách theo một rổ củ mài, chậm rãi đi về phía nhà của Tô Mộc Lam, trong lòng tràn đầy vẻ không tình nguyện.

Tặng củ mài cho tiện nhân kia thì nàng để mặt mũi vào đâu chứ.

Nàng nghĩ hay là mang củ mài này cho Phùng thị, không biết có thể lọt vào mắt Phùng thị hay không.

Nghĩ lại thái độ lạnh nhạt của Phùng thị lúc đó đối với nàng, thật sự là xấu hổ, Trương thị cũng không muốn lấy bộ mặt nhiệt tình của mình đâm đầu vào cái mông lạnh của nhà người ta nữa.

Nàng cũng nghĩ giống hồi trước, mang củ mài về cho Trương Cốc ăn, nhưng loại đồ này e là Trương Cốc cũng không thích ăn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể đi về phía nhà của Tô Mộc Lam.

Mỗi bước đi đều ngập ngừng.

Sao số mệnh của nàng lại khổ như vậy, phải cúi đầu trước tiện nhân kia.

Khuôn mặt của Trương thị như quả cà tím bị nhuốm sương giá, nàng ta cúi đầu, bước đi chầm chậm, tốc độ này e là cũng không nhanh hơn ốc sên bò là bao.

"Cúi đầu đi đâu đấy?" Mã thị nhìn dáng vẻ của Trương thị cúi đầu đi chầm chậm, cảm thấy hơi buồn cười, "Sao nhìn giống như là đi chịu hình phạt thế?"

Chẳng phải đúng là đi chịu hình phạt hay sao.

Không, chuyện này còn đáng sợ hơn là việc chịu hình phạt.

Trương thị đúng là không muốn mất mặt.

"Thím Mã ……" Trương thị ngẩng đầu lên, giỏ tre trong tay hơi nặng khiến nàng vác lên trên theo bản năng.

Bên trong giỏ tre vốn là củ mài được đậy bởi mảnh vải, lạp tức bị lộ ra mấy củ.

"Ồ, đây là củ mài à?" Mã thị nhìn thấy đồ vật bên trong giỏ tre, rất vui sướng, đến tận nơi để nhìn.

Khi nhìn thấy rõ càng kinh ngạc hơn "Trời, là củ mài chắc nịch, đám củ mài này cũng không tệ, ngươi lấy ở đâu đấy?"

Trương thị vênh cằm lên "Nhị Ngưu nhà cháu đi theo Bạch Kim Bắc làm chân chạy vặt buôn bán, trên đường gặp phải người bán thì mua một ít về."

"Nhị Ngưu có thể đi theo Kim Bắc buôn bán thì sau này tương lai đúng là sáng sủa rồi." Mã thị đứng ở bên cạnh, vừa khen vừa luyến tiếc nhìn củ mài kia, đôi mắt chớp chớp, suy nghĩ một lúc lâu mới thử dò hỏi, "Haiz, củ mài này ngươi có bán hay không?"

Củ mài có tác dụng kiện tì, bổ thận, đối với người nhiều tuổi như bà đúng là có lợi hơn, Mã thị hiểu điều này.