Những người nào khéo tay thì tự làm bánh trung thu tại nhà mình.
Người nào tay nghề không tốt lại muốn tiết kiệm tiền, ở nhà dùng đường đỏ làm bánh trung thu ngọt, sợ tay nghề không tốt sẽ làm hỏng, phí tiền, cho nên sẽ đi tới cửa hàng để mua bánh trung thu.
Một năm chỉ có một lần Tết Trung Thu, tính đi tính lại cũng phải để ý đến thể diện, nếu có thể lấy tặng thì đương nhiên muốn tặng, không ai để bụng tiêu số tiền đó để mua bánh tặng.
Mà năm vừa rồi, toàn bộ trên thị trấn tuy cũng có quán bày bán bánh trung thu, nhưng bán chạy nhất vẫn là cửa hàng Ngụy Ký.
Tuy hương vị mười mấy năm không thay đổi, nhưng chung quy lại Ngụy Đại Hữu cũng là đi phủ thành học làm, nên món bánh trung thu này nhìn tinh xảo hơn bánh trung thu của nhà người khác.
Thứ này nhìn tinh xảo thì khiến người ta cảm thấy là thứ tốt, đem đi tặng cũng giữ được thể diện, cho nên không quá nhiều người bận tâm đến hương vị ăn có ngon hay không.
Tóm lại bánh trung thu đều dùng cách làm như thế, ăn cũng không có vị mới lạ gì.
Nhưng năm nay, đúng là có một sự mới mẻ.
Trên thị trấn có thêm một cửa hàng bán thức ăn tên là Ngô Ký, hơn nữa ở cửa hàng Ngô Ký cũng bán bánh trung thu, tên gọi rất đặc biệt - bánh trung thu da tuyết.
Không chỉ có tên gọi hiếm lạ, quan trọng nhất là dáng vẻ bánh cũng rất đẹp và tinh xảo, có màu trắng, màu đỏ, màu vàng…… Tươi sáng cực kì, hơn nữa khi ăn rất mềm mại lại ngon miệng, hoàn toàn không cảm thấy khô, cũng sẽ không cảm thấy ngấy.
Càng quan trọng hơn là về giá cả, bánh trung thu da tuyết rẻ hơn một đồng so với bánh trung thu ở cửa hàng Ngụy Ký.
Đồ ăn hiếm lạ, nhìn đẹp, ăn ngon, giá cả còn rẻ, người mua đương nhiên sẽ không do dự gì mà bỏ qua cửa hàng Ngụy Ký, đi tới cửa hàng Ngô Ký mua bánh trung thu.
Nhưng số lượng bánh trung thu ở cửa hàng Ngô Ký chỉ có hạn nhất định.
Không phải lần này Ngô Trác Viễn và Tô Mộc Lam cố ý muốn áp chế số lượng bán ra, mà là vì món bánh trung thu này chỉ được làm thủ công, cho nên không thể nào làm nhanh và nhiều như vậy được.
Tuy có thể kiếm tiền, nhưng Tô Mộc Lam không muốn chính mình và bọn nhỏ vì kiếm tiền quá mức mà mệt rã rời, cho nên về cơ bản số lượng làm ra là cố định.
Số lượng Bánh trung thu có hạn, tới trước thì được trước, tới chậm thì không có, phải chờ đến lượt, vả lại cũng không thể bảo đảm ngày hôm sau nhất định giữ lại để phần ngươi…
Cũng bởi vì nguyên nhân này nên những người nào mua được bánh trung thu da tuyết khi nhìn thấy người khác không mua được, không tránh khỏi cảm giác bản thân mình hơn người, lúc đi ra khỏi quán còn nói một câu thật vất vả cướp được, người khác không mua nổi đâu.
Điều này làm cho người không mua được bánh trung thu cảm thấy bực bội không nhịn được.
Đều là người sống ở trên thị trấn, nhà người khác có, thế mà nhà của mình lại không có, thật sự không thể nhịn nổi.
Kết quả là, thị trấn vốn bình thường như thường lệ bỗng nhiên vào một buổi sáng mọi người bắt đầu xếp hàng ở trước cửa hàng.
Mà trải qua hai ngày xếp hàng, vẫn có người xui xẻo không mua được bánh trung thu da tuyết ngũ sắc, lập tức có người lại nghĩ ra một ý tưởng mới.
Đó chính là, mua đồ ăn khác ở bên trong cửa hàng.
Không quan tâm nó là món gì, cứ mua một đống, sau đó cầm mấy thứ này đi tìm Ngô Trác Viễn tính tiền, sau đó coi đây là lợi thế để đặt hàng bánh trung thu.
Chung quy lại ta mua nhiều thức ăn như vậy, dù gì cũng phải nể mặt một chút, không cần nhiều, chỉ cần để dành mấy cái là được.
Mà người khác thấy có người như thế, chính mình cũng noi theo, bắt đầu mua các loại đồ ăn khác.
Dù sao thức ăn của cửa hàng Ngô Ký ăn ngon, mua về ăn dần, cũng không lãng phí, ăn tết mà, ăn thêm một ít đồ ăn cũng không có vấn đề gì.
Vì thế, mấy ngày gần đây đồ ăn trong cửa hàng Ngô Ký có thể nói rằng không đến buổi trưa đã bán sạch sẽ.
Sau khi Tô Mộc Lam nghe được chuyện này, lập tức há hốc miệng một hồi lâu mà không khép lại được.