Nhưng ngày thường cậu cùng Bạch Trúc Diệp hay đấu võ mồm với nhau, lúc này nếu bị thua thì cảm thấy cực kì khó chịu.
Bạch Mễ Đậu nghẹn một hơi trong cổ họng, cuối cùng nhìn xuống bột bao đang ở trong tay chính mình, nở nụ cười, "Nhìn này, đệ am hiểu bao cái này."
Đúng là Bạch Mễ Đậu dùng bột gạo nếp làm vỏ bánh bọc nhân đậu lại tròn xoe, hơn nữa phần vỏ này cũng vô cùng đều đặn, tuyệt đối không có chỗ nào bị căng mỏng hoặc chỗ nào bị niết dày.
Về điểm này, Bạch Trúc Diệp rõ ràng kém hơn.
Nhưng mà …
Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ, "Thế này nhé, ta lấy ra khỏi khuôn được, đệ bao nhân lại, ta sẽ ép khuôn thành bánh trung thu, hai chúng ta cùng nhau làm chung một cái bánh trung thu được không?"
"Ý kiến hay." Bạch Mễ Đậu sáng mắt lên, gật đầu đồng ý.
Bạch Lập Hạ đứng ở bên cạnh thấy thế, vội vàng buông bột gạo nếp trong tay bao méo mó không đều xuống, vươn người tới nói
"Ba đứa chúng ta kết hội đi, ta cán bánh cho hai đứa, thế nào?" Bạch Lập Hạ cán bánh không tồi, ngày thường mỗi khi trong nhà làm vằn thắn thì cô bé cán vừa nhanh vừa đẹp.
Ngay cả ngày thường khi làm bánh nướng áp chảo, Tô Mộc Lam đều sẽ gọi cô bé tới cán bánh bột ngô, nói là cô bé cán tốt hơn nàng.
"Được." Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu hoàn toàn tán đồng.
Vì thế, ba đứa đầu củ cải bắt đầu hợp tác triển khai công việc như đã phân công.
Một đứa cán vỏ bánh, một đứa bao nhân đậu, một đứa ấn bánh vào khuôn rồi lấy ra, việc phối hợp có thể nói là rất ăn ý, chiếc bánh trung thu được hoàn thành qua một dây chuyền sản xuất như vậy.
Tô Mộc Lam nhìn ba đứa trẻ Bạch Lập Hạ có thể tự mình phối hợp giải quyết vấn đề, hiểu ý mà cười cười, tốc độ tay làm cũng nhanh hơn một ít.
Khi tới chạng vạng, Ngô Trác Viễn tới vận chuyển đồ ăn như thường lệ.
Khi nhìn thấy bánh trung thu da tuyết này, lập tức hắn sáng mắt lên, sau khi nếm thử mùi vị của món bánh trung thu da tuyết này thì không nhịn được nhìn về phía Tô Mộc Lam giơ ngón tay cái lên, "Tô tẩu tử làm bánh trung thu này ăn ngon thật."
Tên gọi cũng rất dễ nghe, bánh trung thu da tuyết, nghe xong liền cảm thấy mang theo cảm giác lành lạnh.
Tuy Tết Trung Thu là mùa thu, buổi sáng và buổi tối trời hơi se lạnh, nhưng mùa này trời hanh vật khô, con người dễ nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ muốn mát mẻ một chút.
Có khi vừa nghe thấy tên bánh đã muốn tới nhìn một cái và nếm thử.
Ngày hôm qua, khi Tô Mộc Lam đi ngang qua thị trấn, đã nhắc đến chuyện phải làm bánh trung thu với hắn, Ngô Trác Viễn cũng không hỏi kỹ, chỉ cho là làm loại bánh trung thu nướng như ngày thường, không ngờ lại là loại bánh trung thu độc đáo như vậy.
"Sắp đến ngày mười lăm tháng tám rồi, ngay bây giờ bán bánh trung thu thì chắc chắn sẽ bán rất chạy." Ngô Trác Viễn cầm chiếc bánh trung thu mới cắn một nửa trong tay lên, nhìn đi nhìn lại nó rồi nói, "Đừng nói là bánh trung thu, ngay cả ngày thường dùng thứ này làm thức ăn điểm cũng rất thích hợp."
"Ta cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên khi đặt làm khuôn đúc không bảo người ta khắc hai chữ trung thu." Tô Mộc Lam nói, "Với lại nhân dịp trung thu làm món này bán trước, sau này vẫn tiếp tục bán nó."
"Hiện tại bánh này làm với nhân đậu đỏ nghiền, ngày mai chuẩn bị làm một ít bánh nhân đậu xanh và nhân mứt táo, đến lúc đó vỏ bánh trung thu này cũng có thể làm thêm một số màu sắc khác nữa."
"Bánh trung thu còn có thể làm thành màu sắc khác được sao?" Ngô Trác Viễn nhìn bánh trung thu trong tay màu trắng gạo, rất kinh ngạc.
"Thêm bí đỏ thì sẽ biến thành màu vàng, thêm khoai lang tím thì sẽ thành màu tím, thêm gạo men đỏ thì sẽ biến thành màu đỏ……" Tô Mộc Lam liệt kê mấy thứ, "Muốn làm thành màu gì cũng có thể làm được."
Sau khi Ngô Trác Viễn nghe xong liền ngẩn ngơ.
Thêm bí đỏ, thêm khoai lang tím thì hắn cũng biết, rất nhiều món điểm tâm cũng sẽ thêm những thứ này vào, còn việc thêm gạo men đỏ…