Bạch Thủy Liễu ngồi ở bên cạnh nghe xong, sau một lúc lâu mới nâng cằm lên, "Cũng không biết sau này bà ấy phát hiện hạt ngô này không bán đi được, liệu có thể lại tìm tới cửa hay không."
"Loại người này không có chính kiến, lại thích tiền như vậy, đồ vật không bán được nhất định sẽ đến." Bạch Vũ Trụ nở nụ cười khà khà, "Đến lúc đó phải làm khó dễ bà ta một phen, làm ba ta tức chết đi".
"Cũng không thể để tức chết, nếu tức chết thì dễ gây ra họa, tốt nhất là để bà ta tức đến mức muốn chết."
Bạch Vũ Trụ vỗ cái trán của mình một chút, "Đúng vậy, cứ làm bà ta tức muốn chết là được."
Tô Mộc Lam nhìn dáng vẻ này của Bạch Vũ Trụ, hoàn toàn không giống như một người trưởng bối mà như một đứa con nít vậy, không nhịn được nở nụ cười.
Người ta nói người già như đứa con nít, đúng là không sai chút nào.
Bạch Thủy Liễu thấy vậy liền tiến gần về phía trước mặt Tô Mộc Lam hỏi "Nương, trong khoảng thời gian này thì làm bỏng ngô thế nào bây giờ?"
"Trong nhà còn một ít, có thể làm thêm mấy ngày nữa, đến lúc đó dùng hết rồi thì không làm nữa." Tô Mộc Lam nói, "Tuy cũng hơi tiếc, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, giá hạt ngô quá cao nên việc kinh doanh buôn bán sẽ không được bao nhiêu." "Đúng là tiếc thật …" Bạch Thủy Liễu thở dài.
Bỏng ngô ăn ngon, khi bán thì số lượng cũng có vẻ lớn, rất thích hợp làm đồ ăn kèm, sau này nếu không có thứ này nữa, cửa hàng sẽ bớt đi một món ăn.
"Bên trong cửa hàng của chúng ta còn nhiều thức ăn, trong khoảng thời gian này ta còn muốn làm thêm mấy thứ nữa, có lẽ việc này cũng không ảnh hưởng nhiều tới cửa hàng." Tô Mộc Lam nói, "Mặc dù sẽ có người nghĩ đến, nhưng chờ thức ăn mới được đưa ra, ăn ngon thì sẽ dần dần quên thôi."
"Sau này cũng có thể hỏi thăm, nhìn xem nơi nào còn có loại ngô này, nếu tìm được thì chúng ta vẫn có thể làm tiếp loại bỏng ngô này."
"Ở nơi khác cũng sẽ có loại ngô này sao?" Bạch Thủy Liễu chớp chớp mắt.
Lúc bắt đầu làm bỏng ngô, Tô Mộc Lam liền chỉ mua ở chỗ của Đỗ thị, Bạch Thủy Liễu cho rằng chỉ có mỗi nhà bà ta mới có.
"Trước mắt tuy chỉ có mỗi nhà của Đỗ thị có, cần phải cẩn thận ngẫm lại, nhà bọn họ lấy hạt giống ở đâu? Nhất định là ở chỗ khác cũng có loại ngô này, dần dần lan truyền tới đây."
Tô Mộc Lam nói, "Chúng ta chịu khó đi tìm một chút, chắc là cũng có thể tìm ra được, chỉ có điều chuyện này sẽ mất thời gian thôi."
Thấy Tô Mộc Lam nói chắc chắn như vậy, trong lòng Bạch Thủy Liễu vô cùng yên tâm, mạnh mẽ gật đầu, "Vâng, đúng là có chuyện như vậy."
Bạch Vũ Trụ nghe hai mẹ con này nói chuyện phiếm, mở miệng cười khà khà.
Đỗ thị còn muốn tăng giá, nếu ít nữa phát hiện chỗ của Tô Mộc Lam không bán bỏng ngô nữa, hoặc là tìm mua hạt ngô ở chỗ khác thì e là sẽ hộc máu ra mất.
Cho nên người ta nói, làm buôn bán thì không thể ghen tị với người khác kiếm tiền như thế nào mà nghĩ cách đoạt lấy miếng ăn củba người ta, đến lúc đó nồi vỡ, chẳng có miếng canh nào mà uống, chính mình cũng sẽ bị thương khắp người cho mà xem.
Bạch Vũ Trụ quăng roi, tốc độ xe bò trở nên nhanh hơn một chút so với vừa rồi.
Không mua được hạt ngô, nhưng còn phải mua những đồ vật khác như dự định.
Tô Mộc Lam dạo qua một vòng trên thị trấn, dựa theo danh sách những nguyên liệu cần mu mà tối qua chính mình nghĩ ra, nàng mua một lượng lớn, chất lên khoảng nửa xe mới quay về nhà.
Sau khi về tới nhà, Quế thị đã ở trong nhà, ngồi ở trong sân, bên cạnh là mấy đứa đầu củ cải đang rót nước pha trà, nhìn màu nước của tách trà, có vẻ như đã đợi được một lát.
"Chắc Quế tẩu tử chờ lâu rồi, thật là xin lỗi." Tô Mộc Lam vội vàng nói xin lỗi.