Bởi vì nàng nhớ cần phải mua ngô để nổ bỏng, lại muốn đi lên thị trấn để mua chút gạo và mì, đường mạch nha, dầu ăn … rất nhiều thứ khác nữa, Tô Mộc Lam liền đi tìm Bạch Vũ Trụ ở trong thôn.
Xét về thứ bậc thân phận, Tô Mộc Lam phải gọi Bạch Vũ Trụ một tiếng thúc thúc.
Trong nhà Bạch Vũ Trụ nuôi một con bò, cũng làm một chiếc xe bò, ngày thường những lúc nông nhàn thì dùng để kéo xe chở người.
Ví dụ như hàng ngày đi lên thị trấn, chở một người thì lấy một đồng, một ngày chạy mấy lượt có thể kiếm được hơn hai mươi đồng.
Tô Mộc Lam xem loại này như là xe tải, đường sá không gần, muốn đi cũng phải mất nửa ngày, còn phải giúp một số công việc di chuyển nên Bạch Vũ Trụ thu mười đồng tiền xe.
Để thuận tiện cho công việc, Tô Mộc Lam mang theo Bạch Thủy Liễu cùng nhau đi.
Xe bò kẽo cà kẽo kẹt, lảo đảo lắc lư, Bạch Vũ Trụ đánh xe rất thuần thục, con bò cũng rất ngoan ngoãn, dọc đường đi cũng không cảm thấy xóc nảy.
Thôn Hà Tây nằm ở cách đó không xa, vả lại không biết vị trí cụ thể nên phải hỏi thăm một phen, ước chừng mất khoảng một canh giờ mới tìm được đến địa chỉ nhà Trương Võ Hà có một cây ngô đồng to theo như lời vị phụ nhân họ Đỗ bán ngô để nổ bỏng kia.
Thật may khi đoàn người Tô Mộc Lam vừa dừng lại trước cửa thì Đỗ thị đang bưng một chậu nước đi từ trong sân ra, bộ dáng dường như muốn đổ nước bẩn đi.
Tô Mộc Lam nhìn thấy Đỗ thị, nàng mỉm cười, nhưng mà không đợi nàng mở miệng, Đỗ thị đã làm rơi chậu trong tay, một tiếng "Loảng xoảng" rơi xuống đất.
Quá kích động.
Lúc này Đỗ thị chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khi nhìn thấy Tô Mộc Lam, trong mắt tràn đầy vui mừng, như muốn bay ra ngoài ngay lập tức.
Nàng ấy đến, nàng ấy đến rồi.
Cuối cùng nàng ấy cũng đến.
Lúc trước nghe thím ở thôn bên cạnh nói ở trên thị trấn Tô Mộc Lam bán bỏng ngô kiếm tiền gấp mấy chục lần, Đỗ thị quả thực tức giận không thôi, muốn đi tìm Tô Mộc Lam ngay lập tức để đòi lại công bằng.
Cũng may lúc ấy thím khuyên bảo để nàng bình tĩnh lại, chờ khi nào Tô Mộc Lam tới tìm nàng thì lại tăng giá ngay tại chỗ, lúc ấy cũng có thể cầm về cả vốn lẫn lời.
Sau khi Đỗ thị nghe xong những lời này, cũng không đi họp chợ bán hạt ngô nữa, cả ngày ở nhà nhìn mây ngắm trăng, chỉ chờ Tô Mộc Lam tới cửa, nhưng ra ngóng vào trông cũng không thấy bóng dáng người tới.
Đặc biệt là lại nghe nói Tô Mộc Lam hợp tác với người ta mở một cửa hàng ở trên thị trấn, nghĩ đến Tô Mộc Lam dùng hạt ngô nhà nàng mà kiếm được lợi nhuận và có được nhiều tiền như vậy, Đỗ thị liền cảm thấy trái tim của mình đang rỉ máu.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, Tô Mộc Lam đã tới tìm nàng mua hạt ngô, mọi chuyện cũng dễ thương lượng thôi.
Đặc biệt là Tô Mộc Lam còn mang theo xe bò tới, lúc này nhất định là muốn mua thật nhiều hạt ngô từ chỗ nàng.
Chỉ tiếc, nàng không phải là người mà Tô Mộc Lam có thể tùy tiện lừa gạt được như trước kia.
Lúc này dù thế nào nàng cũng phải lấy lại tất cả những gì mà nàng xứng đáng có được.
Đỗ thị càng nghĩ càng cảm thấy kích động, cho nên giày của chính mình vừa rồi bị nước bẩn trong chậu gỗ làm ướt cũng không bận tâm, thậm chí cũng bất chấp chậu gỗ rơi xuống đất mà không thèm nhặt.
Mà Tô Mộc Lam nhìn nước lênh láng khắp mặt đất, chậu gỗ lăn hai vòng mới ngừng lại, sau đó lại nhìn Đỗ thị hiện tại dường như đang kích động không thôi, Tô Mộc Lam cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nhưng không chờ nàng nghĩ nhiều, Đỗ thị đã mở miệng trước, "Tới mua hạt ngô sao?"
"Ừ." Tô Mộc Lam gật đầu, "Mua một ít hạt ngô."
"Nhìn dáng vẻ của ngươi như này, chắc là muốn mua nhiều đúng không?" Đỗ thị hỏi.
"Ừ." Tô Mộc Lam lại gật đầu một lần nữa.
Nhận được đáp án khẳng định, Đỗ thị đắc ý mà vênh mặt lên.