Mức độ tiêu thụ ở trên thị trấn có hạn nên khi đưa ra giá cá cũng không được đặt quá cao, cho dù mua theo giá bán bình thường thì thì ở huyện thành vẫn kiếm được lợi nhuận.
"Nói như vậy thì sau này việc buôn bán ở chúng ta sẽ càng tốt hơn." Ngô Trác Viễn cười khà khà nói, "Những thứ này đều là công lao của Tô tẩu tử, giúp hai vợ chồng chúng ta đi theo cũng thơm lây."
"Cũng là do hai vợ chồng các ngươi biết cách buôn bán, xu thế hiện giờ của thời đại này chính là rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, cho dù thức ăn có ngon đến mức nào cũng e là không bán ra được nhiều như vậy, cũng không kiếm được nhiều tiền như thế."
Tô Mộc Lam cười nói, "Nói đi nói lại, hai nhà chúng ta cũng hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một bên cũng không được, cũng đừng khiêm tốn với nhau nữa."
Ngô Trác Viễn cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn gãi gãi lỗ tai, mở miệng cười khà khà.
Hắn kéo một cái giỏ tre từ trên xe bò tới gần, lấy đồ vật ở bên trong ra bên ngoài.
"Đây là con gà trống đã được nuôi một năm, thịt mềm không bở, cho vào hầm ăn cũng không tệ.
Con gà này được nhị thúc nuôi trong nhà, nhị thúc đặc biệt đưa đến bên trong cửa hàng, mấy lần dặn dò ta mang đến cho Tô tẩu tử."
"Đây là hai con cá, hôm nay ta thấy trên thị trấn có người bán, là cá trắm cỏ, cái đầu cũng không nhỏ, cho vào hầm canh thì tươi mát nên ta mang cả lại đây cho tẩu."
Ngô Trác Viễn nói tiếp "Đều là những thứ không đáng giá gì, xin Tô tẩu tử đừng khách khí, chẳng qua chỉ là thêm đồ ăn vào ngày thường cho Tô tẩu tử mà thôi."
Mỗi lần Ngô Trác Viễn tới vận chuyển đồ ăn đi, nếu trùng hợp trong nhà vừa nấu xong đầu ăn, ví dụ như rau xào hay củ cải viên gì đó đều sẽ tặng một ít cho Ngô Trác Viễn, mỗi lần tuy không nhiều lắm, nhưng qua một thời gian dài cũng không ít.
Ngô Trác Viễn ghi nhớ việc này trong lòng, vẫn luôn muốn mua vài thứ để đáp lễ lại, nhưng vắt óc suy nghĩ cũng không biết mua cái gì cho ổn, nghĩ Tô Mộc Lam làm thức ăn ngon như vậy, tay nghề nấu ăn cực kì giỏi liền mang một ít nguyên liệu nấu ăn tươi tới, tóm lại sẽ phù hợp hơn.
Tô Mộc Lam cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Ngô Trác Viễn thấy vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tô Mộc Lam về chuyện làm thức ăn rồi mới vận chuyển thức ăn đi về phía thị trấn.
Tô Mộc Lam cất hai lượng bạc đi, dự định ngày mai muốn đi lên thị trấn một chuyến, chuẩn bị mua thêm nhiều nguyên liệu dự trữ sẵn để nấu ăn.
Trong tay có đủ tiền bạc thì có thể chi trả được nguyên liệu, hơn nữa cần dự trữ nhiều hơn một chút, đỡ phải phiền phức thường xuyên chạy lên thị trấn, tiết kiệm một chút thời gian và tinh lực.
Đặc biệt là mua ngô để làm bỏng ngô, nhân dịp lúc này trời không lạnh thì mua nhiều thêm một ít về, để đến mùa đông đỡ phải đi ra ngoài tìm dưới tiết trời lạnh căm căm ấy.
Sau khi tính toán ổn thỏa mọi việc, Tô Mộc Lam đi xử lý những thứ mà Ngô Trác Viễn đưa tới.
Hai thứ này đều là đồ sống, trước hết tạm thả con gà trống vào trong lồng sắt nuôi mấy ngày, chờ khi nào rảnh rỗi thì làm, một con cá trắm cỏ cũng tạm thả vào trong chậu gỗ trước đã, còn con còn lại chuẩn làm món ăn cho bữa tối.
Tô Mộc Lam chọn con cá lớn hơn một chút, đánh vẩy cá, mổ bụng xử lý sạch sẽ, buổi tối làm món cá phi lê hầm ớt tươi rói.
Nguồn thức ăn của cá trắm cỏ là thực vật, không phải là loài ăn tạp, thịt cá không hề có nhiều vị hỗn tạp, thịt cực kì tươi rói, dùng ớt cay để hầm thì lát thịt càng mềm ngọt ngon miệng hơn.
Tô Mộc Lam đặc biệt cải tiến một phen, món cá hầm ớt cố gắng không để quá cay, chỉ hơi có vị cay, như vậy có thể ăn khai vị, cũng sẽ không kích thích dạ dày quá mức.
Vì thế cho nên món phở cá nóng hổi của bữa tối được ăn sạch sẽ, chẳng còn thừa lại chút gì.
Hôm sau, từ sáng sớm Tô Mộc Lam đã bước ra cửa.