Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 232: Không cần khách khí




"Ta còn đang nghĩ là sẽ giữ lại một chút đậu phụ, đợi đến khi ngươi bận rộn xong thì sẽ đặc biệt mang sang cho người, vừa đúng lúc ngươi rời đi nên trước tiên đưa cho ngươi, cầm về để làm mấy món cho bữa trưa đi."

"Ngàn vạn lần không cần khách khí với ta, cửa hàng này của Trác Viễn có thể làm ăn được đều là nhờ phúc của ngươi, trong lòng ta vừa vui vẻ lại rất cảm kích, lão già ta đây cũng không có thứ gì quý có thể lấy ra được, cũng chỉ có đậu phụ này được mọi người khen ăn cũng coi như không tệ, ngươi đừng ghét bỏ nhé."

Ý ngoài lời chính là, nếu ngươi từ chối thì không phải là khách khí mà là ghét bỏ.

Tô Mộc Lam hiểu được tâm tư lúc này của Ngô Điền Phúc, cũng cảm thấy sau này còn người tới ta đi nhiều lần nữa, nên cũng không từ chối, nhận lấy đậu phụ: "Cảm ơn Ngô thúc, ta còn đang suy nghĩ xem buổi trưa nên ăn gì đây, miếng đậu phụ của Ngô thúc vừa lúc đã gợi ý cho ta, buổi trưa sẽ làm canh đậu phụ để uống."

"Bỏ thêm rau chân vịt và thịt thái miếng, sau đó làm thành canh có vị chua cay, là món ăn hợp với thời tiết hôm nay đấy." Ngô Điền Phúc thấy Tô Mộc Lam nhận đậu phụ, cười híp mắt: "Bây giờ ngươi đi về nhà sao?"

"Vâng, mua thêm vài thứ về nhà, hôm nay còn phải làm đồ ăn để bán nữa, bọn nhỏ cũng đang ở nhà chờ." Tô Mộc Lam cười trả lời.

"Vậy trên đường về ngươi đi chậm một chút, khi nào rảnh rỗi cũng dẫn bọn nhỏ đến cửa hàng chơi." Ngô Điền phúc cười nói: "Mấy ngày nay cháu dâu cũng đã dọn dẹp viện ở sân sau rồi, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng thường xuyên đến chơi, đến lúc đó đông người sẽ náo nhiệt hơn."

"Đến lúc đó, ta sẽ làm tào phớ để bọn nhỏ ăn, tào phớ trên chợ đều là phần váng bên trên đậu phụ non, còn tào phớ của ta làm đều rất nghiêm túc, trước khi ép bã đậu đều ngâm muối cẩn thận, so với loại trên chợ thì ăn ngon hơn nhiều." "Vâng." Tô Mộc Lam đồng ý.

Nói chuyện thêm vài câu, sau đó có người mua giá đỗ, vì vậy Ngô Điền Phúc lại vội vàng bán hàng nhưng cũng không quên dặn dò Tô Mộc Lam nhất định phải nhớ đến chơi vào ngày nào đó.

Rời khỏi quầy bán đậu phụ, Tô Mộc Lam cõng sọt trúc đi dạo quanh cửa hàng thịt và quanh chợ, mua một miếng thịt thăn và thịt nạc vai, sau đó thấy bên cạnh có người bán trứng vịt lộn có kích cỡ không nhỏ, nên lại mua thêm hai mươi quả trứng vịt lộn.

Sau khi mua xong đồ vật thì nàng liền đi tới lò rèn.

Khuôn đúc lúc trước được đặt ở chỗ này, theo đúng thời gian đã nói trước thì chắc hẳn đã làm xong rồi.

Tới cửa hàng, tiểu nhị nhận ra Tô Mộc Lam, cười nghênh đón: "Thím là người lúc trước đã đặt làm mấy cái khuôn đúc đúng không."

"Trí nhớ của ngươi cũng tốt thật." Tô Mộc Lam cười nói.

Tiểu nhị cười ha ha, bắt đầu gãi tai: "Người dân trên trấn vốn cũng không nhiều lắm, người đến người đi thì ta có thể nhớ được đại khái, thím muốn đặt đồ cũng có chút đặc biệt nên ta đương nhiên nhớ rõ rồi."

"Đã làm xong rồi, ta đưa cho thím nhìn trước, xem có hài lòng hay không?"

Tiểu nhị vừa nói chuyện, vừa từ phòng trong cầm lấy khay sắt và hai mươi cái khuôn đúc ra, đưa cho Tô Mộc Lam xem xét.

Tô Mộc Lam cũng tỉ mỉ đánh giá một chút.

Độ dày, kích thước, tất cả đều làm đúng theo lời nàng, không có vấn đề gì cả.

Chỉ là bởi vì làm bằng tay nên các khuôn không làm được giống nhau như đúc, có một chút sai lệch với nhau, nhưng với trình độ làm bằng tay bây giờ thì tay nghề của thợ rèn chắc hẳn cũng không tệ, làm khuôn đúc khá bằng phẳng, phần cạnh của khuôn cũng trơn nhẵn.

Nhìn tổng thể thì nàng hài lòng.

"Ổn rồi." Tô Mộc Lam gật đầu.

"Nếu thím không có vấn đề gì cần sửa thì chỉ cần thanh toán số tiền còn lại là được." Tiểu nhị nói: "Ta giúp thím gói lại mấy thứ này."

Tô Mộc Lam lấy túi tiền ra thanh toán, còn tiểu nhị thì đi tìm một ít rơm rạ khô tới, lót bên trong sọt trúc của Tô Mộc Lam, để tránh cho mấy thứ này va chạm với nhau phát ra âm thanh.