Nữ nhi không muốn về nhà thì bà có thể đi tìm nữ nhi.
Dù sao, bà không nói thì Ngụy Đại Hữu cũng không thể biết được.
Nữ nhi là miếng thịt rớt ra từ trên người mình, cho nên dù có thế nào đi chăng nữa cũng phải đau lòng mới được, hơn nữa bà vẫn luôn quan sát nên thấy Ngô Trác Viễn kia cũng không phải là người không an phận như vậy, cũng không đến mức như lời nói của Ngụy Đại Hữu chắc chắn hắn là người lấy oán trả ơn.
Quan trọng nhất là nhạc mẫu như bà nếu không đi nhìn lén một chút thì sau này chắc thật sự sẽ trở thành kẻ thù của nhau mất.
Hơn nữa, đã nhiều ngày bà chưa được gặp ngoại tôn, nên cũng thực sự nhớ mong.
Tống thị vừa nghĩ như vậy, vừa bước đi nhanh hơn.
Thu hoạch khoai lang, phơi nắng để sấy khô, làm đồ ăn theo danh sách mà Ngô Trác Viễn đã đưa, sau đó chờ Ngô Trác Viễn đến vận chuyển thức ăn vào lúc chạng vạng…
Có thời gian rảnh rỗi sẽ đi kiểm tra một vòng quanh ruộng.
Cứ bận rộn như vậy mấy ngày, chớp mắt đã tới ngày 26, ngày mà cửa hàng Ngô Ký chính thức khai trương.
Cửa hàng đã chính thức mở cửa nên đương nhiên Tô Mộc Lam không có lý do gì không đi xem, hơn nữa hôm nay trên trấn cũng họp chợ, Tô Mộc Lam cũng muốn đi mua một chút thịt về nhà.
Mấy ngày nay quá bận rộn, cũng không thể nấu một bữa cơm ngon cho bọn nhỏ, nhân dịp hôm nay nên nấu một bữa ăn ngon lành cho bốn củ cải nhỏ và cũng để chúc mừng việc khai trương luôn.
Lúc trước khi cửa hàng mở buôn bán thử cũng đã nói với rất nhiều khách hàng đến mua đồ ăn là hôm nay sẽ chính thức khai trương, hơn nữa đồ ăn mà Ngô Ký bán trong mấy ngày nay đã dần dần lan truyền ở trên trấn, vì vậy bây giờ cửa hàng đang tụ tập rất đông người.
Đốt hai quả pháo cho náo nhiệt không khí, sau đó Ngô Trác Viễn đứng lên nói vài câu khách sáo, rồi rải một ít đậu phộng để cầu may, như vậy cửa hàng coi như đã chính thức khai trương.
Mới mở cửa hàng thì tất nhiên không thể thiếu được phải có chương trình khuyến mại.
Bọn họ đã thương lượng một chút, quyết định rằng trong ba ngày đầu khai trương thì bất cứ ai đến cửa hàng để mua đồ ăn, nếu mua đủ năm đồng tiền thì sẽ tặng một gáo bỏng ngô.
Giảm giá không tính là thấp, người đến mua đồ ăn cũng không ít.
Hôm nay khai trương có thể dùng đến từ náo nhiệt để hình dung.
Tô Mộc Lam thấy thế, hơi hé miệng cười, và cách đó không xa ở quầy bán đậu phụ bên cạnh, khóe miệng của Ngô Điền phúc cũng gần như nhếch lên tới gần lỗ tai.
"Lần này xem như ông có thể yên tâm rồi." Đại thẩm bán trứng bên cạnh, nháy mắt nói.
"Không đúng sao." Ngô Điền phúc cười ha ha không ngừng: "Có khả năng làm được ra hình ra dáng như vậy cũng không uổng công sức của hai phu thê trẻ vất vả một thời gian dài, nhưng mà cũng nhờ phúc của nương tử nhà Bạch Thạch Đường.
"Không phải sao." Đại thẩm liên tục gật đầu: "Lúc trước người ta bày quầy bán đồ ăn ở trên trấn đã buôn bán rất tốt rồi, giờ đến cửa hàng này, làm được thêm nhiều loại đồ ăn hơn, có thể hợp tác buôn bán với người khác, cũng có thể kiếm được tiền, ánh mắt của cháu trai ông thật là tốt, cũng rất có bản lĩnh, có thể thương lượng được chuyện hợp tác làm ăn với người ta."
Nhắc tới chuyện này, ý cười trên khuôn mặt của Ngô Điền Phúc càng sâu hơn, trong đầu cũng cảm thán.
Nói thì đơn giản nhưng có thể khiến Tô thị động lòng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng phải đưa ra vốn lớn, lại lấy ra tất cả thành ý của bản thân mới có thể làm được, thậm chí còn không tiếc trở mặt với Ngụy Đại Hữu khiến mối quan hệ với Ngụy gia sau này sẽ tệ hơn.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cũng bởi vì lần này Ngô Trác Viễn quyết tâm lớn, khi muốn cắt đứt thì nên cắt đứt, bỏ qua được mối quan hệ với Ngụy Đại Hữu, nên mới có cơ hội buông tay ra làm một số chuyện.
Đây giống như lời người ta hay nói, là họa nhưng cũng là phúc vậy.
Ngô Điền phúc đang suy nghĩ thì ngẩng đầu lên thấy Tô Mộc Lam đi ra từ cửa hàng Ngô Ký, vội vàng cắt một miếng đậu phụ lớn, đi qua nhét vào tay của Tô Mộc Lam: "Đang trông mong ngươi tới đây."