Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 230: Không đáng tin cậy




"Hai đứa nó thì làm sao?" Tống thị càng tức giận hơn, "Chẳng phải do cái tính nóng nảy hàng ngày của ông áp bức hai đứa nó không thở nổi hay sao.

Cả ngày nhìn người ta không ra gì, chẳng để người ta vào mắt, ai mà chịu được cơ chứ?"

"Lúc trước không phải ông từng nói đi khỏi cái nhà này, hai vợ chồng chúng nhất định sẽ không có ngày nào tốt.

Bây giờ ông nhìn xem, vợ chồng trẻ chúng nó đã dọn dẹp được một cái cửa hàng, hôm nay là ngày đầu khai trương, việc buôn bán cũng không tệ lắm kia kìa."

"Ta thấy, con gái và con rể chẳng có tật xấu gì.

Chỉ có ông, ông phải kiềm chế tính tình nóng nảy xấu xí đó đi một chút, rảnh rỗi thì mời bọn trẻ quay về nhà, nhận lỗi, sau này cuộc sống hàng cũng cũng có thể yên ổn được."

"Ta nhận lỗi với bọn nó sao?" Ngụy Đại Hữu vừa nghe xong lời này liền nhảy bật lên khỏi ghế, "Hai kẻ ăn cây táo, rào cây sung, ăn uống của ta bao nhiêu năm, ngược lại còn đánh vào mặt ta như vậy, thế này gọi là vô lương tâm".

"Chỉ tại bà, bà bênh vực và đứng về phía hai đứa nhãi ranh ấy, tại bà ngày thường nuông chiều hai đứa chúng nó nên chúng nó mới coi trời bằng vung như vậy, không có phép tắc như vậy!"

"Ta nói trước với bà một tiếng cho bà biết, bây giờ nhìn cửa hàng kia việc buôn bán rất tốt đúng không, chỉ là giả thôi, muốn quan sát cửa hàng thì phải nhìn vào nửa năm sau, không thể nhìn vào nửa năm đầu.

Vừa mới bắt đầu buôn bán tốt chẳng qua là còn mới mẻ, chờ một thời gian nữa nhìn xem hai đứa bọn nó không khóc mới là lạ.

!"

Ngụy Đại Hữu càng nói càng giận, nhổ hai ngụm nước miếng xuống mặt đất "Ta nói cho bà nghe, tốt hơn hết là đừng nhắc đến chuyện cửa hàng này, nhắc tới chuyện này ta lại tức giận, bà có biết cửa hàng này mở cửa như thế nào không?"

"Mở cửa như thế nào?" Tống thị sửng sốt khi bị hỏi, bà liền hỏi lại.

"Là con gái ngoan của bà bán trang sức mà chúng ta đặt làm cho nó để lấy tiền đi thuê, cho nên lúc này mới khai trương cửa hàng! Bà nói con gái ngoan của bà vì sao đồ vật gì cũng nỡ bán chỉ vì tên khốn kia?"

"Từ nhỏ ta đã nói với con bé là nam nhân không đáng tin cậy, đặc biệt là con rể tới cửa, không khác gì là loại ăn cây táo, rào cây sung, phải đề phòng một chút.

Thế mà con bé lại làm ngược lại, bỏ toàn bộ vốn ban đầu vào!"

"Bất cứ lời khuyên gì cũng không nghe lọt vào tai chút nào, một lòng bổ nhào vào tên Ngô Trác Viễn kia, chờ đến một lúc nào đó thằng nhóc kia kiếm lời, con người trở nên không thành thật thì lúc ấy mới biết câu không nghe lời cụ già thì trước mắt chỉ có hại" "Bây giờ kệ nó muốn làm gì thì làm!

Ngụy Đại Hữu lại gầm lên một hồi.

Tống thị nghe xong giật giật mí mắt hai cái, càng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn một chút, mày nhíu chặt lại.

Có điều đã thành hôn nhiều năm như vậy, bà cũng biết được tính tình của Ngụy Đại Hữu, bây giờ không cãi nhau với ông nữa, chỉ bĩu môi nói "Được rồi, được rồi, được rồi, không nói lại được với ông, ông thích làm gì thì làm, cái nhà này lúc nào cũng không được yên ổn."

Dứt lời, bà quay người đi ra cửa hàng.

"Cái gì mà bảo ta thích làm gì thì làm chứ? Những lời ta nói đều là sự thật, mới nhìn bề ngoài đã bảo người ta tốt, không biết người này xa mặt cách lòng sao? Huynh đệ cha mẹ đôi khi cũng không đáng tin cậy, một kẻ khác họ như Ngô Trác Viễn mà còn dốc hết ruột gan đối xử tốt với hắn là thế nào?"

"Đúng là không biết trong đầu nghĩ cái gì …"

Tống thị đi xa, vẫn nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Ngụy Đại Hữu, bà dừng bước chân lại, thở dài.

Chẳng trách cửa hàng này chẳng làm ăn buôn bán gì được, dáng vẻ của Ngụy Đại Hữu như thế này, e là khách khứa tới cửa nói thêm vài câu đã dỗi bỏ đi, chẳng trách con gái và con rể cũng tình nguyện dọn ra ngoài, bán của cải, trang sức lấy tiền mặt tự lập nghiệp, cũng không muốn về nhà mình.

Cuộc sống này sẽ đi về đâu đây?

Đôi mắt Tống thị có phần chua xót, bà duỗi tay gạt nhẹ đi, đứng tại chỗ một lúc lâu mới cắn chặt răng đi về phía cửa hàng Ngô Ký.